Chương 236

“Có thể đến nhà trẻ nhìn cháu gái nhỏ của em không?” Bạch Dương chống cái trán cười nói: “Thật vất vả mới trở về nơi này một chuyến, còn có lễ vật muốn tặng cho cháu gái.”

“Tùy chú, nhưng chú đừng mang con bé ra ngoài chạy loạn.”

“Yên tâm đi, chỉ là muốn nhìn xem cháu gái lớn lên có giống anh hay không thôi .”

Bạch Vân Yển luôn muốn dặn dò hắn chút gì đó nhưng lại nghĩ mãi không ra, nhìn dáng vẻ gia hỏa này cũng không còn lỗ mãng như mấy năm trước nữa, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì quá mức .

Hắn đến bệnh viện, liền nghe được hộ sĩ báo lại trạng thái tinh thần của cô, như cũ vẫn rất kém, muốn đập đầu vào tường, cũng may bị ngăn lại , bất đắc dĩ mới dùng dây thừng đem cô trói chặt.

Hôm nay cô cũng không ăn cơm, hơi thở thoi thóp rũ đầu, ngồi dựa vào đầu giường, Bạch Vân Yển cầm lấy khăn lông giúp cô lau mặt, đem tóc vén ra sau tai, khuôn mặt tú khí không được he đậy, tiều tụy tang thương, môi nứt da, trong mắt không ánh sáng, giãy giụa muốn chết.

“Em lại đang khống chế tôi sao?”

Hắn không thể hiểu được nói một câu,Vu Nhứ nghe thấy lại bật cười.

“Em làm vậy là có mục đích gì, khống chế tôi, mỗi phút mỗi giây tôi đều tự hỏi chính mình phải dùng cách nào để rời khỏi em , liên lụy đến trái tim tôi, vừa đau vừa khó chịu.”

“Anh đừng giả tạo dáng vẻ thâm tình nữa, người đem tôi tra tấn người không ra người không phải là anh sao?”

Bạch Vân Yển cong lưng, thân mật cọ cọ khuôn mặt cô, nếu không phải tay cô đang bị trói, người khác nhìn vào liền thấy đây là một đôi vợ chồng thân mật khăng khít.

“Là tự em nhảy lầu gãy chân, cũng không phải là tôi ép em làm, em khống chế tôi, làm tôi không có cách nào rời đi , mọi chuyện là do em, toàn bộ đều là do em sai.”

Biết rõ hắn đang tẩy não, cô lại nhịn không được nghĩ lại, thật sự là cô sai sao?

Đem cô cầm tù ở trong phòng, không cho cô ra cửa gặp người, cưỡng bách cô thụ tinh nhân tạo để mang thai, nhảy lầu ngã gãy chân , tất cả đều là cô sai sao?.

Nếu ngay từ đầu không giãy giụa phản kháng, sắm vai làm cẩu nô cùng bạn gái hắn, có phải kết quả đã khác hay không .

Người đàn ông ngồi ở mép giường, ấn đầu cô cưỡng bách giải quyết dục vọng cho hắn, đem yết hầu cắm đến biến hình,hai mắt dữ tợn chảy ra nước mắt, phát ra thanh âm ho khan quái dị.

Bạch Vân Yển không chút để ý lau nước mắt lên quần, tay dùng sức, lặp lại nắm kéo đầu cô , túm đứt vài sợi tóc.

Buổi chiều, nhận con gái từ tay bảo tiêu .

“Bạch Dương đâu?”

“Ngài ấy muốn tôi chuyển lời cho ngài, có việc về Italy trước, hôm nào trở về lại đến thăm ngài.”

Già đầu rồi còn làm cái hành động này, nói tạm biệt cũng không trực tiếp nói được.

“Baba! Đây là lễ vật thúc thúc đưa cho con, thật xinh đẹp! Con rất thích!”

“Phải không, Ôn Niếp thích thì tốt rồi……”

Cô giơ bút vẽ màu sắc rực rỡ trong tay lên , thực sự làm mắt hắn đau đớn, đầu bút mềm mại lại giống như lưỡ dao sắc bén chui vào tim, cảm xúc thiếu chút nữa là mất khống chế.

“Nhưng con không biết nên dùng thế nào, thúc thúc nói con khẳng định là chưa thấy qua, nói phải hỏi mẹ, mẹ biết nên dùng như thế nào sao ?.”

Bạch Vân Yển không biết phải phí sức lực bao lớn , mới làm con bé từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, chưa từng tiếp xúc với những vẫn dụng vẽ tranh cũng những tri thức liên quan đến mỹ thuật, nhưng một cái lễ vậtcủa em trai hắn, liền đem mọi nỗ lực của hắn đánh về nguyên hình!

“Baba con có thể đi hỏi mẹ không? Con muốn đến phòng bệnh thăm mẹ.”

Khuôn mặt con gái thịt thịt nộn nộn , thiên chân vô tà nở nụ cười vui vẻ, ôm bút vẽ trong lòng ngự cyêu thích không muốn buông tay.

Hắn nhẫn lại cảm xúc tức giận, không để trên mặt mình có một tia biểu tình sụp đổ .

Bình luận

Để lại bình luận