Chương 237

“Mẹ còn đang ngủ, baba dạy con dùng như thế nào được không.”

“Nhưng mà thúc thúc nói, con phải hỏi mẹ.”

“Không được.” Hắn làm sao có thể để con gái đi lên con đường của cô, vẽ tranh có cái gì tốt, mặc dù nếu con bé thật sự kế thừa thiên phú của Vu Nhứ , cũng nên bị bóp chết từ trong nôi.

“Baba nói cho con biết, thứ này là dùng để nấu cơm , dùng để quét lên bánh kem , baba bây giờ sẽ dạy con, chúng ta về nhà thôi.”

“Là vậy sao a.” cô bé như bừng tỉnh đại ngộ, Bạch Vân Yển dắt tay con gái, bộ mặt bộc lộ hung ác, đi nhanh về phía trước.

Bạch Dương, chú trở về là có ý định để con gái anh đi theo con đường của mẹ nó sao .

“Lão công!”

Sau lưng bị một thân thể công kích ,trực tiếp ghé vào trên vai hắn, người đang ngồi xổm trên mặt đất làm cỏ , nói không bị dọa là giả, lưỡi hái trong tay cũng chạy chóng bị ném đi.

“Hì hì, em vẽ tranh, anh muốn xem không?”

“Bảo bối vẽ cái gì?” Bạch Dương quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trên mặt cô tất cả đều là thuốc màu, có đầu ngón tay bôi lên , rõ ràng là lúc lau mồ hôi bị cọ , hai tay vì tô màu mà loang lổ màu sắc, còn dính một ít lên vai hắn.

“Thật thật xinh đẹp thật xinh đẹp !” Tiêu Trúc Vũ gấp không chờ nổi kéo cánh tay hắn, muốn dẫn hắn đi xem.

Trong phòng khách, thuốc màu bị ném lung tung trên sô pha, sàn nhà cũng vậy, sàn được làm bằng chất liệu gỗ đặc biệt, không dễ rửa sạch, lúc cô vẽ tranh muốn sạch sẽ , đã phủ một tầng plastic ở mặt trên, nhưng cô không thích, ném đi.

“Anh xem!”

Cô đắc ý đem bức tranh kia giơ lê cao cao, cười đến mức đôi mắt đều híp lại, khuôn mặt dính những màu sắc rực rỡ , nâng lên tươi cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hình như màu nào cô cũng đều dùng tới, vẽ ra một độ cung, mỗi một đường đều là các màu gần giống nhau, Bạch Dương không dám xác định hỏi: “Đây là cầu vồng sao?”

“Đúng vậy! Anh nhìn không ra sao?”

Cô lại ảo não đem tranh buông xuống, quay đầu lại nhìn : “Em vẽ thật nhiều cầu vồng, nhưng em lại không biết cầu vòng có màu gì , cho nên đều vẽ một lần lại một lần , xem cái nào giống nhất.”

Cô còn dùng màu đen vẽ một đường cong trong đó, không tính là quá khó coi,nhưng lại quá mức trừu tượng.

Bạch Dương lấy tranh trong tay cô qua , ngữ khí khoa trương khen ngợi: “Thật sự là rất đẹp mà , anh trước nay chưa từng nhìn thấy cái cầu vồng nào đặc biệt như vậy, bảo bối có thể đem nó tặng cho anh xem như lễ vật không?”

“Vâng!” Đôi tay cô đặt ở sau người ngây ngốc cười vui vẻ: “Em còn có thể vẽ rất nhiều rất nhiều, lão công muốn nhiều ít đều có!”

“Anh rất vui vẻ, em vậy mà lại tặng tranh em vẽ cho anh.” Hắn chống đầu cô, cúi đầu ở trước cái trán nhẹ nhàng hôn một cái, ánh mắt lướt qua chân trần của cô, đạp lên một đống thuốc màu trên mặt đất, cũng chỉ mặc một cái áo T shirt màu trắng rất lớn, cùng quần đùi màu đen , trên người nơi nào cũng bị dính màu.

“Chúng ta đi tắm, bằng không thuốc màu dính ở trên người lâu sẽ không rửa sạch được.”

“Kia muốn lão công ôm một cái.”

Cô mở ra hai tay làm nũng, Bạch Dương buông tranh, dễ như trở bàn tay nâng nách cô bế lên, nâng mông đi đến phòng tắm ở lầu một .

Hắn đem người đặt ở trên một cái ghế nhỏ, cầm lấy khăn lông ôn nhu chà lau khuôn mặt như mèo nhỏ của cô, lau mặt cô sạch sẽ nhưng khăn lông lại dính đầy màu sắc.

Chân nhỏ đặt ở trong bồn, nước ấm áp quá cẳng chân, ấm áp dễ chịu ngồi ở trên ghế hưởng thụ, không khỏi nhún nhún bả vai, lộ ra biểu tình say mê ửng đỏ, mê người đáng yêu.

Bạch Dương nhịn không được lại hôn, hôn thật nhiều thật nhiều, rốt cuộc đem miệng cô hôn đến sưng hồng.

“Ba.”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của con trai.

Bình luận

Để lại bình luận