Chương 237

Điền Yên không hề có ý định kéo bàn tay kia ra khỏi mắt mình, cô mệt mỏi thở dài, tựa vào trong ngực anh hỏi.

“Có phải em quá nhạy cảm không?”

“Ừ.”

Bàng Kinh Phú: “Nhạy cảm quá mức.”

Cô nhạy cảm đến mức chỉ đoán mà đã có thể đoán ra chân tướng, đây đối với anh mà nói là áp lực rất lớn.

Điền Yên hỏi anh: “Hôm nay chắc anh đã gặp Phạm Tự Khanh nhỉ? Anh có cảm giác hai người bọn họ có vấn đề không?”

“Có, nhưng vấn đề không lớn. Phạm Tự Khanh coi trọng lợi ích của bản thân hơn tất cả, vợ con anh ta cũng vậy, chỉ là một phần lợi ích của anh ta.”

Điền Yên kéo tay anh xuống, mắt hạnh sáng rỡ, lộ ra một tia cười nhạo không thể phát giác.

“Em cho là anh sẽ hâm mộ anh ta.”

Bàng Kinh Phú cúi đầu hôn lên môi Điền Yên, một cảm giác ấm áp lan tỏa khi hai người tiếp xúc với nhau. Trong mắt anh hiện lên một nụ cười, âm thanh khàn khàn nhẹ từ trên xuống dưới tràn vào tai cô.

“Anh chỉ hâm mộ mình bây giờ có hết tất cả.”

“Vậy em cũng là lợi ích của anh sao?”

“Em là lẽ sống của anh.”Thái độ ám ảnh của Chúc Nhược Vân đã vượt xa phạm vi tiếp nhận của Phạm Tự Khanh.

Cô ấy đến chỗ nào đều không thể rời khỏi đứa bé, cho dù khi đang quan hệ.

Đứa bé phải được đặt trong tầm mắt của cô ấy, hai người đang mây mưa trên giường, đứa trẻ sẽ ngồi trên giường nhìn bọn họ.

Nhược Nhược đã hai tuổi, có thể nói một số từ đơn giản. Vì cậu bé thường xuyên nhìn hai người quan hệ nên cậu nhóc còn nhỏ vô tri sẽ thốt ra một số từ hoang dâm trong miệng.

“Thao, thao!” Nhược Nhược lắc lư lên xuống món đồ chơi trong tay như muốn cổ vũ chúng.

Nhìn thấy Chúc Nhược Vân ôm bụng khóc, cậu cũng sẽ nói những câu như: Không muốn, không muốn, mẹ, không muốn.”

Phạm Tự Khanh ấn mạnh vào xương sườn của cô ấy, đóng chặt cơ thể cô ấy vào giường. Âm đạo không có vật cản, anh ta đóng cọc vào. Nhược Nhược vỗ tay bắt chước âm thanh bạch bạch phát ra từ cơ thể hai người.

Phạm Tự Khanh nhíu mày, hoàn toàn không có nửa điểm thư giãn. Anh ta muốn đuổi đứa nhỏ ra, nhưng sau đó lại nhìn phản ứng của người phụ nữ, không ngừng lật người nhìn đứa bé trên giường, bị làm đến lê hoa đái vũ, còn đưa tay ra nắm lấy chân nhỏ của bé.

“Ô… Ô ô ô…”

Nhược Nhược vuốt ve ngực cô ấy, giống như mọi đau khổ cô ấy đều có thể nhịn. Phạm Tự Khanh không ngừng vuốt ve ngực cô ấy, những vết tát quanh ngực cô ấy chồng lên nhau, những vết bầm dày màu tím.

“Bỏ tay ra!”

Chúc Nhược Vân lắc đầu, nói không rõ ràng, gọi tên thằng bé: “Nhược Nhược… Nhược Nhược, a… Nhược Nhược.”

“Điên rồi điên rồi, tôi nghĩ cô hoàn toàn điên rồi!”

Phạm Tự Khanh hung hăng nhéo cổ cô ấy, ấn vào gối, mặt úp xuống bông gòn mềm mại, bao quanh khuôn mặt. Chúc Nhược Vân đau đớn há miệng, giữ cổ tay anh ta vùng vẫy.

“Tôi nói, cô buông tay ra cho tôi!”

Người đàn ông lộ nguyên hình đóng cọc không thương tiếc, xương cổ mỏng manh dần biến dạng dưới lực của ngón tay, ngũ quan lộ vẻ đau đớn, như lửa ngoài đồng, cặp kính không thể che giấu được đôi mắt hung dữ và sắc bén.

Chúc Nhược Vân thống khổ xòe tay ra, hai tay đồng thời nắm lấy cổ tay anh ta, đồng tử mất đi tiêu cự bỗng nhiên co rút nhanh, bắp thịt trên mặt cương cứng căng thẳng.

Phạm Tự Khanh chế giễu, cũng là tự giễu mình, lại là đang cười nhạo cô không tự lượng sức.

Nhược Nhược ăn ngón tay, vỗ tay ngồi trên giường chơi đùa, giống như đang nói được. Cậu vui vẻ bò về phía trước, vươn tay ra chạm vào cổ Chúc Nhược Vân, mu bàn tay của Phạm Tự Khanh nổi gân xanh.

Phạm Tự Khanh đột nhiên vung tay một cái, Nhược Nhược bị sức mạnh của cánh tay anh ta đánh ngã xuống giường.

Chúc Nhược Vân trợn to hai mắt, điên cuồng đá chân, âm thanh cao cao sắc bén, tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, âm thanh suy sụp xé nát không khí.

“Nhược Nhược! Nhược Nhược! Nhược Nhược của mẹ!”

Đứa trẻ trên mặt đất đau đến khóc lớn, Phạm Tự Khanh không thuận theo, không buông tha vẫn còn đang làm cô ấy, một tay nhéo cổ Chúc Nhược Vân. Hai tay và móng tay của cô ấy không ngừng cào vào cánh tay anh ta, cào đến chảy máu, máu thịt mơ hồ lẫn lộn.

Anh ta giống như một kẻ không biết đau đớn, một lần lại một lần động thân đưa mình vào. Khuôn mặt nghiêm nghị và vẻ mặt điên cuồng gầm thét, không biết kết quả ai mới là người chịu đựng đau khổ.

Bình luận

Để lại bình luận