Chương 238

Cảm giác bị trói không chỉ làm tăng thêm kích thích thị giác của anh mà còn làm tăng du͙c vọng muốn được đụng chạm và an ủi của cô.
Giữa hai ͼhân cô bỏng rát như bị lửa đốt, cánh hoa bị hai sợi dây kéo căng, luồng khí lạnh phả vào người, cô gấp đến mức sắp khóc.
“Ưm… ưm… muốn.”
Sau khi Từ Hành Anh lấy lại thị lực, cô hít một hơi thật sâu, mặt cô lập tức đỏ như gấc khi nhìn thấy Từ Du Trật, anh cũng đang khỏa thân và quỳ trước mặt cô.
Bằng một tiếng rên ɾỉ khe khẽ như mèo con, cô đã thành công khiến gậy thịt nóng bỏng chạm vào nơi chảy nhiều nước nhất của mình, đầu lưỡi của Từ Du Trật chạm vào lưỡi cô. Đầu Từ Hành Anh choáng váng khi bị hôn, cô lại thấy thoải mái khi được hôn như thế này.
Gậy thịt nóng đã đâm vào bên tɾong âm đa͙o, chạm vào nước dâm, núm vú run rẩy bị kẹp giữa ngón giữa và ngón đe0 nhẫn của anh, dòng đïện từ đó truyền đến bụng dưới, rồi đến tâm trí cô.
Căng thẳng hoảng loạn.
“A… chú nhỏ… vào sâu hơn đi… ôi.”
Cú đâm sâu đột ngột khiến Từ Hành Anh ngửa cô hét kêu một tiếng, hét xong lại bị anh nắm cằm kéo vào một cái hôn.
Anh bắt đầu tăng tốc, Từ Hành Anh không thể ôm anh được nên chỉ có thể để mình đu đưa cùng anh trên ghế sofa. Cô run rẩy, sợi dây nhung trên người cũng run rẩy the0. Từ Hành Anh nhìn rõ, rồi dụi mặt vào ngực anh.
“Tuế Tuế, em thật xinh đẹp.” Nụ hôn của anh rơi lên đỉnh đầu cô.
Tim cô tê dại, âm hộ vô thức hút anh vào, không cho anh thoát ra, sau đó cô nghe anh nói “Thả lỏng nào, Tuế Tuế.”
Bàn tay to lớn của anh ấn lên đùi bị trói của cô, những ngón tay thon dài nhéo làn da trắng, hết ấn rồi kéo tận mấy lần, lát sau chỗ bị trói chuyển sang màu đỏ.
Từ Du Trật nhìn mảnh da đó thì càng hưng phấn, chịch càng lúc càng nhanh, Từ Hành Anh cũng lắc lư càng lúc càng ma͙nh, chịch đụ nhanh đến mức cô cảm thấy cả thế giới đều rung chuyển.
“Ưm… em chịu không nổi nữa…em.”
Cô như cánh Trim tự do trên tầng mây, nhưng cơ thể lại bị trói bởi một sợi dây nhung, càng lên cao càng khó bay, cô càng lúc càng nóng, và anh cũng vậy. Sau đó anh chịch ma͙nh vào chỗ nhạy cảm của cô hàng chục lần.
Bằng một cú đâm sâu, Từ Hành Anh thẳng lưng, há hốc miệng thở hổn hển.
“Ưm… tới rồi.” Cô mềm oặt nằm trên người anh thở dốc, co giật và thút thít.
“Tuế Tuế, vào phòng ngủ nhé?” Từ Du Trật ôm cô, hôn lên đôi má hồng hào của cô, khàn giọng hỏi.
“Vâng, tỏng giám đốc Từ.”

Bình luận

Để lại bình luận