Chương 239

Loại cảm giác được cô ỷ lại này , thật sự là quá tuyệt vời.

“Bảo bối, anh không đi, anh không đi.” Hắn nhẹ giọng sủng nịch âu yếm, tươi cười trên mặc sớm đã vặn vẹo biến thái.

Bạch Dương thậm chí đã quên chính mình cũng có bệnh, không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, liền đem cô mạnh mẽ đồng hóa, cũng không cho cô uống thuốc.

Cô lưu lạc, chỉ có hắn cứu rỗi.

Thật lâu về trước, cô mơ một giấc mộng, mơ thấy bà ngoại quá cố thật lâu không gặp.

Trong mộng bà ngoại nói, nếu con vẫn mãi là một ngốc tử thì thật tốt, đau khóc một lát liền quên, mệt mỏi ngủ một giấc liền không lo, làm sao lại giống người bình thường, đau vẫn luôn đau, mệt mỏi vẫn luôn mệt, chỉ khi tâm tình có hơi chút tốt một chút mới có thể quên mất phiền não.

Bà ngoại không thích cô là ngốc tử, nhưng cũng hy vọng cô làm ngốc tử.

Đoạn thời gian kia, cô vẫn luôn muốn tìm biện pháp về nước, không muốn ở bên người Bạch Dương nữa, nhưng cô không chỉ có không có tiền, còn không có một thân phận hoàn chỉnh.

Con đường từng đi qua, là Bạch Dương tự tiện đem cô đưa tới nơi này, ngay cả ở đây cô cũng không có một thân phận đủ tư cách .

Bạch Dương đã sớm đã đem tất cả đường lui của cô chặt đứt.

Tiêu Trúc Vũ sững sờ, nhớ lại khát khao trong hồi ức khi còn học cao trung , khi cô gặp được Bạch Dương , thì đang bị một đám người bạo lực học đường.

Nếu là lúc ấy hắn không ra tay giúp cô, cao trung nhịn một chút liền đi qua, sau đó một mình một người sống cả đời với bà ngoại, bị mẹ kéo đi, đòi tiền ông nội không được, cô sẽ lại bị vứt bỏ quay lại với bà ngoại.

Nghĩ sâu một chút chính là, tốt thì được người hảo tâm trong xã hội cứu trợ, xấu một chút, có lẽ sẽ bị người xấu lừa bán.

“Em suy nghĩ cái gì vậy? Tiêu Tiêu, vì sao không nhìn anh.”

Hắn ngồi cạnh cô trên ghế dài hoa viên , nắm lấy tay có chút phát run của cô, cầu xin nói : “Nhìn anh đi, Tiêu Tiêu, đừng nhìn những bông hoa đó nữa.”

Đôi mắt bị tay hắn che lại, Tiêu Trúc Vũ mới phản ứng , quay đầu lạii nhìn chằm chằm mặt hắn , hắn lộ ra tươi cười mừng rỡ như điên.

“Em xem Tiêu Tiêu của anh, Tiêu Tiêu xinh đẹp của anh, khuôn mặt bị phơi hồng giống như quả táo, thật muốn cắn một ngụm.”

Nhưng hắn chỉ bò lên hôn một cái, liền thỏa mãn đem cô ôm vào trong ngực.

Tiêu Trúc Vũ vẫn luôn cho rằng là chính mình rất ngốc, vẽ tranh không được, làm gì cũng không xong, nhưng hiện tại ý thức được, người đàn ông trước mắt này, so với cô càng si ngốc, giống một ngốc tử hơn.

Bởi vì, cô giả vờ ngốc cũng không biết.

Con trai học cao trung ở Milan đột nhiên về nhà, nhìn thấy mẹ đang ở trong phòng hắn, cầm điện thoại hắn đã từng dùng qua , đang muốn lên mạng internet.

Đẩy cửa mà vào, hai người toàn sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cô không biết nên lộ ra biểu tình gì mà nhìn con trai , dù sao một ngốc tử không biết dùng di động.

“Ba con…… Ở đâu.”

“Anh ấy mới ra cửa , đi làm việc.”

Hắn” ừ “một tiếng, đi về phía cô: “Chỗ nào không biết dùng, con dạy cho mẹ.”

Lây di động đặt ở trên tay hắn , cô ngồi ở mép giường bất an đem ngón chân cuộn lên, tóc dài buông xuống bả vai dài đến eo, cúi đầu không nói một lời.

“Trong nhà có internet, mẹ lần sau cứ trực tiếp click mở cái này là có thể dùng.”

Cô không nhận di động, co quắp bất an vặn ngón tay.

“Con sẽ không nói cho ba con, đúng không.”

Hắn nhìn cô, tóc mái ngang bao phủ cái trán, vẫn là có thể nhìn ra ngũ quan như đứa trẻ , căn bản không giống như người phụ nữ hơn ba mươi tuổi , tư thái trầm mặc cúi đầu, giống như lời ba hắn nói , tựa như búp bê Tây Dương.

“Sẽ không.”

Hắn thản nhiên lộ ra nụ cười: “Có thể biết được bí mật của mự con thật cao hứng, cho nên đây được tính là bí mật của hai người chúng ta , đúng không.”

Bình luận

Để lại bình luận