Chương 239

Khi hai người lần đầu tiên phát hiện cô bé có thể tự đi là ở bãi cỏ ở sân sau.

Điền Yên đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, Bàng Kinh Phú ngồi phía sau cắt mái tóc quá dài của cô. Mỗi khi tóc Điền Yên sắp chạm đến thắt lưng, Bàng Kinh Phú sẽ giúp cô cắt đuôi tóc đến xương bả vai.

Trên đồng cỏ một chú chó và một đứa trẻ đang vui đùa, Thời Mạn cầm quả bóng hồng ném về phía trước, sau khi Cur vui vẻ nhặt nó về, Thời Mạn luôn chơi xấu không cho nó, vì vậy lần này Cur tha quả bóng sang bên cạnh chơi một mình.

Thời Mạn sốt rột hừ hừ, nghiến răng nói chữ gì đó, lớn tiếng gọi tên Cur, tiếng con nít ngây ngô tức giận.

Cur không để ý đến bé, Thời Mạn tức giận bò về phía trước. Cô bé đeo một chiếc túi treo màu đen làm bằng vải denim, dây đeo trên vai rơi ra khi bé đang bò.

Chờ Điền Yên lại ngẩng đầu lên, lại thấy hai tay cô bé ôm cỏ, run rẩy chống hai chân đứng lên.

“Bàng Kinh Phú.”

Âm thanh Điền Yên rất nhẹ, giống như là bị cái gì dọa đến vậy: “Anh mau nhìn.”

Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc cũng giống hệt như cô vậy. Hai ngón tay anh vẫn đang giữ tóc Điền Yên, cây kéo dừng lại giữa không trung không dám cử động.

Thời Mạn bước đi chậm rãi loạng choạng, cỏ mềm vốn dĩ không ổn định, nhưng dù vậy, cô bé vẫn bước bốn năm bước, cố gắng chạy đến chỗ Cur nhưng lại bị ngã về phía trước do mất thăng bằng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bãi cỏ, cô bé ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người ngồi trước cửa sổ sát đất đang nhìn mình, cô bé vừa bĩu môi sắp òa khóc.

Điền Yên nói: “Tiểu Mạn Mạn, tự mình đứng lên nào.”

Thời Mạn kìm nén tiếng khóc, cơ thể đung đưa, bò dậy từ trên mặt đất, lại cho bọn họ xem.

Lần này đi hai bước lại té, Điền Yên đặt cuốn sách xuống, chống đầu gối khen bé con: “Thật giỏi, con còn có thể đứng dậy được không?”

Thời Mạn chậm rãi một lần nữa, lần này lại đi ba bước.

Cur thậm chí còn nhả quả bóng ra, vung đuôi định đi tới, nhưng Bàng Kinh Phú đã đưa tay ra để im lặng ngăn cản.

Mãi cho đến khi Thời Mạn ngã xuống lần thứ năm, cô bé mới bước đến vòng tay của Điền Yên. Điền Yên vui vẻ ôm lấy cô bé, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Tiểu Mạn Mạn của mẹ biết đi rồi! Mạn Mạn thật giỏi, niềm tự hào nhỏ bé của mẹ!”

Khuôn mặt của Thời Mạn dán sát đến biến dạng, tiếng cười khanh khách, vừa chui vào lòng ngực cô. Bàng Kinh Phú vuốt ve mái tóc của Thời Mạn: “Để thưởng cho con thì cho con ném bóng một trăm lần với Cur được không?”

“Dạ!”

Cur đang đến lấy bóng, nghe thấy thì cụp đuôi xuống.

Từ khi đứa bé được sinh ra, Phó Hách Thanh và Lưu Hoành Dật đến nhà thường xuyên hơn, mỗi lần đều mang theo quà để được sờ bé con, ngay cả Tào Nông cũng mượn lý do kiểm tra cho Cur để đến nhà pha trò chơi với Thời Mạn.

Việc Bàng Kinh Phú có thể có một đứa con gái là điều quá mức hiếm lạ đối với họ, đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy.

Khi Điền Yên mang thai, anh đã đọc rất nhiều sách nuôi dạy con, tủ sách ở nhà hầu hết đều bị những cuốn sách này chiếm giữ. Bàng Kinh Phú quyết tâm trở thành một người ba hoàn hảo, học cách nuôi dạy bé con, sau khi lớn lên bé mới không thiếu sót phần tuổi thơ chỉ có một lần trong cuộc đời này.

Khi Thời Mạn chào đời, đều là Bàng Kinh Phú chăm sóc bé. Để Điền Yên có thể ngủ ngon giấc, ban đầu không có ý định cho Thời Mạn uống sữa mẹ, một ngày bé uống sữa bột năm, sáu lần, cứ cách ba tiếng mỗi tối Bàng Kinh Phú sẽ thức dậy, anh khẩn trương nhất là khi nghe tiếng khóc của Thời Mạn.

Thay tã, cho bé ăn, dỗ bé ngủ, tắm rửa, giáo dục mầm non đều do một mình anh làm.

Nhưng khiến cho người khác bất ngờ là, Thời Mạn lại thích mẹ mình hơn.

Ngay cả lần đầu tiên cô bé nói chuyện cũng gọi mẹ trước.

Tào Nông cũng coi như một nửa bác sĩ, anh ta phân tích cho Bàng Kinh Phú biết khả năng này là bởi vì số lần Điền Yên gần gũi với Thời Mạn tương đối ít, cho nên thỉnh thoảng gần gũi một lần sẽ khiến Thời Mạn cảm thấy vui vẻ. Đây là một thói quen hình thành do sinh lý con người, dẫu sao khoảng cách sinh ra cái đẹp.

Người ngoài đều nói con gái giống ba, nhưng Bàng Kinh Phú phát hiện Thời Mạn và Điền Yên như là từ một khuôn khắc ra. Cô bé vô tâm, đặc biệt không nhớ đến lòng tốt của người khác. Thời Mạn sẽ xem những chuyện anh làm như chuyện đương nhiên.

Bình luận

Để lại bình luận