Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tuy rằng Tả Khuyết đã nói là không sao cả nhưng Đồng Vận vẫn lén lút đi tìm, đáng tiếc là tìm không thấy.

Cô lên mạng tìm hiểu về cái đồng hồ kia, phát hiện nó tận 300 vạn.

Với tình hình hiện tại thì khẳng định cô không thể nào trả nổi.

Nhưng mà nếu không trả, cô quả thật không bỏ xuống được cảm giác khó chịu trong lòng.

300 vạn là khoảng cách giữa bọn họ, Đồng Vận bỗng nhiên không biết nên đối mặt với Tả Khuyết như thế nào.

Khó khăn lắm mới giãy giụa ra khỏi vũng bùn rồi leo thang về phía ánh sáng rạng đông nhưng đột nhiên lại trượt chân rơi xuống.

Đồng Vận đã mơ một giấc mơ như vậy.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện chính mình vẫn còn ở trong vũng bùn lầy.

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Tả Khuyết.

Mà sự chênh lệch đó, không có cách nào lấp đầy được.

Sau khi mất ngủ cả hai đêm, cuối cùng Đồng Vận cũng nhắn tin cho Tả Khuyết, nói là đời này nhất định sẽ trả lại cái đồng hồ đó cho anh, rồi gửi một số tiền qua.

Tả Khuyết vẫn như cũ kêu cô không cần để trong lòng, còn hẹn cô đi ăn cơm.

Nhưng Đồng Vận làm gì có tâm tư mà đi ăn cơm với anh.

Cái đồng hồ 300 vạn kia là thứ có thể ép chết cô.

Đồng Vận bắt đầu thương lượng với chỗ dạy thêm, căn cứ theo thời khóa biểu học kỳ mới của cô mà điều chỉnh giờ dạy học.

Ngoại trừ những đứa bé học tiểu học mà ban đầu Đồng Vận dạy, cô còn nhận thêm một đôi học sinh cao trung để dạy vào cuối tuần.

Cô dần dần giảm bớt liên hệ với Tả Khuyết.

Buổi tối hôm Đồng Vận chuyển tiền lần thứ hai cho anh.

Hôm đó cô về ký túc trễ hơn mọi khi, liền nhìn thấy Tả Khuyết đứng ở dưới lầu, anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, tay đút túi quần, có vẻ như đã chờ rất lâu.

Cô muốn yên lặng mà lướt qua anh.

Không ngờ, cánh tay đột nhiên bị túm chặt lại.

Giọng nói của Tả Khuyết trầm thấp khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, “Sao cô lại trốn tôi?”

Đồng Vận có tật giật mình, “Tôi không có trốn.”

“Mới vừa rồi cô rõ ràng đã thấy tôi.”

“Tôi không…”

“Được rồi! Vậy lúc tôi hẹn cô, sao cô lại không ra? Đừng có nói với tôi là cô bận, tôi đã hỏi chỗ phụ đạo rồi, người ta không có bóc lột thời gian ăn cơm của cô… Nếu cô còn lấy bận ra làm cái cớ nữa, có tin là không tới hai ngày sau, ông chủ của cô liền biến thành tôi hay không?”

“…” Đồng Vận đơ người, đây là suy nghĩ của kẻ có tiền sao? Muốn cái gì thì có thể dùng tiền để giải quyết.

Cô ngửi được mùi rượu trên người Tả Khuyết, nhưng cẩn thận nhìn lại thấy sắc mặt anh rất bình thường.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh uống rượu, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao anh lại uống nhiều như vậy?”

“Cũng không nhiều… Đồng Vận, cô đừng có lảng sang chuyện khác… Cô nói đi, vì cái gì phải trốn tôi? Là bởi vì cái đồng hồ kia sao? Giao tình giữa hai chúng ta còn không bằng một cái đồng hồ?”

Tả Khuyết bực bội mà xả cổ áo ra, nhưng vì trong người có cồn nên không làm chủ được lực đạo, kéo hẳn ba cái cúc áo xuống, lộ ra một mảng xương quai xanh tinh xảo.

Đồng Vận ngượng ngùng nói: “Dù sao thì cũng tận 300 vạn…”

Tả Khuyết nóng nảy: “Dù có là 300 tệ hay 300 vạn thì nó cũng chỉ là một chiếc đồng hồ để xem thời gian mà thôi. Đồng Vận, tôi nói cho cô biết, con người tôi chính là như vậy, nếu tôi đã thích thì bất luận là bao nhiêu tiền tôi cũng nguyện ý bỏ ra! Chính là… Chính là, tiền tài có thể mua được tình cảm sao?”

Đồng Vận liếm môi dưới, “Anh có tiền, có thể mua được tình cảm của rất nhiều người…”

Trên thế giới, không có ai là không thích tiền, huống chi, bản thân anh còn là một cái nam sinh ưu tú.

“Vậy có thể mua được tình cảm của cô sao?” Anh hỏi.

Đồng Vận trầm mặc.

“Không mua được, đúng chứ?” Tả Khuyết phì cười, “Mẹ nó! Đồng Vận, anh là đang theo đuổi em, em rốt cuộc có biết hay không?!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận