Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Kẻ Xâm Nhập Dưới Lớp Chăn Bông
Chiếu Dã nín thở, lắng nghe. Hơi thở đều đặn của Di Di truyền vào tai anh.
Anh chống cằm, nhìn chằm chằm cánh cửa ban công đối diện. Tấm rèm màu hồng phấn kéo kín, không lộ một khe hở.
Chiếu Dã nhếch mép. Anh thả lỏng người, chỉ một cú nhảy nhẹ, đã đáp xuống ban công nhà cô. Cái khóa cửa mỏng manh bị anh bẻ gãy không một tiếng động.
Anh rón rén bước vào.
Căn phòng ngập tràn mùi hương của cô. Mùi hương ngọt ngào của một con thỏ non. Tấm thảm nhung màu vàng nhạt, thú bông bày đầy tủ, đèn ngủ mờ ảo.
Di Di nằm trên giường, cuộn tròn như một ngọn núi nhỏ, khóe miệng hơi cong lên, ngủ say sưa.
Chiếu Dã nhẹ nhàng đóng cửa ban công lại, rón rén nằm xuống bên cạnh cô.
Nhưng chiếc giường này quá nhỏ. Chiều dài không đủ cho anh duỗi thẳng chân, thật khó chịu.
Chiếu Dã ngồi xuống sàn, lặng lẽ chui vào dưới gầm giường… rồi từ phía chân giường, anh vén chăn lên, chui vào bên trong.
Bên trong chăn ấm áp, ngập tràn mùi hương của cô. Anh sờ thấy cẳng chân trơn láng của cô, chiếc váy ngủ đã bị vén lên tận đùi. Anh nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế ham muốn sờ lên cao hơn, rồi thu tay về.
Anh cẩn thận ló đầu ra khỏi chăn, hôn lên mái tóc cô, thì thầm không tiếng động: “Ngủ ngon.”
Trong mơ, Di Di cảm thấy như có một cái lò sưởi bên cạnh, cô vô thức dịch người ra xa.
Bên cạnh Chiếu Dã bỗng trống rỗng. Anh bất mãn gầm gừ, vươn tay kéo cô trở lại, ôm chặt vào lòng.
Ôm cô gái mềm mại trong tay, Chiếu Dã hoàn toàn không ngủ được. Đi xuống là cặp mông tròn lẳn, đi lên là ngọn núi cao cao… Thật khó lựa chọn.
Đang lúc giãy giụa, Di Di bỗng bắt lấy tay anh, xoay người, đôi mắt ngái ngủ mông lung mở ra.
“Chiếu… Dã?”
Bốn mắt nhìn nhau. Bị bắt quả tang, Chiếu Dã hơi xấu hổ. Đã vậy, anh bất chấp tất cả.
Anh xoay người, đè chặt cô xuống dưới thân mình. Đầu gối chen vào giữa hai đùi cô, khiến cô không thể cử động.
Chiếc chăn rơi xuống, thân thể Di Di lộ ra trong không khí. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình không che nổi hai luồng đẫy đà, quần lót mỏng manh bọc lấy mảnh đất thần bí, đôi chân dài thon thả.
Chiếu Dã thầm cảm ơn năng lực nhìn trong đêm của loài Sói.
Anh nuốt nước bọt, cúi đầu phủ lên môi cô. Vừa hôn được hai giây, “Bốp!” – anh bị Di Di dùng chân đạp thẳng xuống giường.
Chiếu Dã: “…”
Di Di tỉnh ngủ hẳn: “Anh làm cái gì vậy?!”
“…Không ngủ được.” Chiếu Dã mặt không đổi sắc.
“Anh vào bằng cách nào?”
Chiếu Dã chỉ chỉ ban công.
“…” Di Di kéo chăn trên đất lên, lạnh lùng ra lệnh: “Đến như thế nào thì về như thế đó đi.”
Chiếu Dã nằm ì dưới đất, bất động.
Di Di mặc kệ, trùm chăn kín mít, giả vờ ngủ.
Một lát sau, dưới giường truyền đến giọng nói đáng thương, đầy ủy khuất: “Đừng đuổi anh đi mà… Anh hứa sẽ không làm bậy.”
Di Di cuối cùng cũng mềm lòng. Cô nhắm mắt, dịch người vào trong, chừa ra một khoảng trống.
Chiếu Dã vui vẻ đứng dậy. Anh lắc mình, biến thành một con sói, nhưng cố ý khống chế kích cỡ, thu nhỏ lại, trông như một con sói vị thành niên.
Di Di trợn mắt kinh ngạc nhìn con sói nhỏ nhảy phốc lên giường. Chưa kịp phản ứng, một cục lông xù xù đã chui tọt vào ngực cô.
Chiếu Dã “ô ô” nũng nịu, cái đầu to cọ cọ vào cằm cô, đuôi vẫy loạn xạ.
Hình dáng này của anh cũng to bằng nửa người Di Di rồi, nhưng sờ vào toàn thịt mềm múp.
Ồ… ngủ chung kiểu này, hình như cũng… có thể chấp nhận.
Di Di vuốt ve bộ lông mềm như nhung của anh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận