Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Kiều Sơ Vũ vội vàng liên tục gật đầu. Đôi mắt long lanh nhìn ly nước không dấu được vẻ thèm khát.

“Vậy gọi một tiếng chủ nhân tôi nghe xem.” Doãn Trạch lắc nhẹ, khiến nước đầy ắp trong ly sánh ra ngoài một chút.

Kiều Sơ Vũ không tin nổi vào tai mình, ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn Doãn Trạch. Ly nước vừa rồi vô cùng mời gọi cũng như mờ đi trước mắt cô.

Bọn họ đã chà đạp thân thể cô đến như vậy, hiện tại còn muốn giẫm đạp tôn nghiêm của cô xuống dưới chân.

“Không muốn gọi?” Doãn Trạch nhận thấy ánh mắt căm hận của Kiều Sơ Vũ dành cho mình, hắn để ly nước sang một bên, bế cô đặt vào lòng: “Không muốn gọi cũng không sao.”

Đừng nhìn bề ngoài Kiều Sơ Vũ yếu đuối giống như miếng đậu hũ tùy ý để người ta dễ dàng nắm chỉnh, Doãn Trạch biết rõ có thể vượt qua bệnh tật giống vui vẻ được đến giờ phút này, Kiều Sơ Vũ tự có tính quật cường, ương ngạnh của cô.

Hắn cũng chưa từng nghĩ có thể nhẹ nhàng mà bóp nát phần tôn nghiêm ấy. Hơn nữa càng không hi vọng mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Cô càng bướng bỉnh, thú vui của hắn không chừng sẽ càng kéo dài.

Doãn Trạch cúi xuống, hôn lên bờ môi vốn vô cùng ngọt ngào mềm mại, hiện giờ khô tới nỗi hắn dễ dàng cảm nhận được từng đường vân mảnh trên đó.

“Ư…” Kiều Sơ Vũ quay đầu muốn tránh đi, nhưng có lẽ bởi vì cơ thể thật sự quá khát, khiến cô vô thức mà nuốt xuống nước bọt Doãn Trạch dùng lưỡi đẩy vào.

Hương vị thơm tho sạch sẽ, lại khiến Kiều Sơ Vũ kinh tởm muốn nôn ra.

“Nhìn cho kỹ!” Doãn Trạch cầm lấy ly nước trên bàn, trực tiếp đổ nó xuống đệm. Khiến ga giường vốn đã là màu đen u tối hiện giờ còn sâu thêm một mảng: “Ngoan ngoãn học cách gọi sao cho tôi hài lòng. Chút nữa tôi quay trở lại.”

Kiều Sơ Vũ tuyệt vọng nhìn nước thấm dần dần xuống đệm.

Doãn Trạch lần nữa quăng cô lên giường giống như quăng một thứ đồ chơi vô tri, bản thân hắn thì đứng dậy chỉnh chu đi ra ngoài:” Tôi không muốn biến em thành một cái xác khô đâu.”

Doãn Trạch muốn xem, rốt cuộc là tôn nghiêm của cô cao, hay khao khát sống của cô cao hơn.

Kiều Sơ Vũ nhìn bóng dáng Doãn Trạch rời đi, lại nhìn mảng đệm bị thấm ướt, trong lòng tự cười mỉa mai bản thân. Cuối cùng cũng không nhịn được mà cúi xuống hút từng chút nước trên đệm.

Trải qua hàng giờ kích tình kia, đệm đã vương không ít hương vị hoan ái, chút nước Kiều Sơ Vũ hút ra được cũng mang đầy mùi vị của dâm thủy cùng tinh dịch.

Tận đến khi cô mệt mỏi thiếp đi lần nữa.

Mới chỉ mất nước trong vòng một ngày, cơ bản không thể khiến con người dễ dàng chết đi được. Doãn Trạch cũng không quan tâm mà để Kiều Sơ Vũ ra khỏi đầu, tập chung xử lý nốt công việc còn dang dở.

Đợi hắn trở về căn phòng nhốt cô đã là hơn mười một giờ đêm.

Kiều Sơ Vũ không còn sức để kêu, chỉ có thể gương mắt lên nhìn hắn một cái, rồi lại cụp hàng mi dài xuống tiếp tục chìm vào thế giới của riêng mình.

“Nghĩ kỹ chưa bé con?” Doãn Trạch nằm xuống bên cạnh Kiều Sơ Vũ, đưa tay ép cô quay mặt về phía mình.

Kiều Sơ Vũ im lặng một tiếng cũng không trả lời, cũng không vùng vẫy thoát ra.

Cơ thể vừa đói vừa khát.

Doãn Trạch đưa tay lên chạm vào miệng nhỏ sớm bị khô đến nứt nẻ của Kiều Sơ Vũ. Cô cuối cùng cũng lần nữa gương mắt lên, dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía Doãn Trạch.

Nhân cơ hội cắn lên ngón tay Doãn Trạch.

Nhưng lực cắn yếu như vậy cơ bản không thể xuyên qua lớp da dày của Doãn Trạch, chỉ để lại trên đó một dấu răng nhàn nhạt.

Tấn công như vậy có thể bao nhiêu vô dụng liền bấy nhiêu vô dụng.

Kiều Sơ Vũ dường như cũng thấy được bản thân căn bản không có bản lĩnh gây ra sát thương gì cho Doãn Trạch, cuối cùng vẫn là tự cắn môi, cụp mắt xuống tiếp tục giả chết.

Doãn Trạch cũng không động vào Kiều Sơ Vũ, chỉ đơn giản là ôm cô đi ngủ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận