Chương 24

Nịnh Bảo tách hai cánh môi hoa của mình ra hết cỡ, sau đó chủ động đưa tới trước mặt thiếu gia, dùng âʍ ѵậŧ đã cương cứng cọ xát vào chóp mũi cao của thiếu gia, âʍ ѵậŧ càng cọ càng sưng, kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền khắp toàn thân.
Tốc độ cọ sát của Nịnh Bảo càng ngày càng nhanh, cậu dùng tay ấn đầu thiếu gia, để đầu thiếu gia kề sát tiểu huyệt của mình, sau đó dùng tiểu huyệt của mình xoa mạnh lên mặt thiếu gia: “Ưm… thiếu gia … Nịnh Bảo dùng da^ʍ thuỷ rửa mặt cho thiếu gia được không… ”
Ôn Thời Kình rất thích cảm giác bị Nịnh Bảo bôi da^ʍ thuỷ lên mặt mình, da^ʍ thuỷ của bảo bối thật sự rất thơm.
Nịnh Bảo kẹp chặt đầu thiếu gia, cậu cọ liên tục vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu gia.
Nghĩ đến việc một người đàn ông đẹp trai như vậy lại thích mình, Nịnh Bảo cảm thấy vô cùng kích động, một lượng lớn da^ʍ thuỷ bắn ra, đều dính lên mặt thiếu gia.
Ôn Thời Kình cũng uống hết da^ʍ thuỷ vào miệng.
Nịnh Bảo thở hổn hển, vẻ mặt ửng hồng nhìn thiếu gia hỏi: “Thiếu gia ăn sáng chưa?”
Ôn Thời Kình cười nói: “Anh chưa ăn, em muốn cho anh ăn cgì sao?”
Nịnh Bảo tách hai chân ra, hướng tiểu huyệt về phía thiếu gia: “Nịnh Bảo dùng tiêu rhuyeejt đút cho thiếu gia ăn có được không?”
Ôn Thời Kình rất mong đợi: “Được.”
Thấy thiếu gia đồng ý, Nịnh Bảo liền đứng dậy.
Thiếu gia mua một đống đồ ăn sáng gồm bánh mì, sủi cảo, bánh pía và cháo sữa đậu nành. Có thể là do thiếu gia không biết cậu thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít. Thiếu gia thật tốt với cậu.
Nịnh Bảo lấy một quả trứng, bóc lớp vỏ bên ngoài rồi nhét vào âʍ ɦộ, quả trứng có kích thước tương đương với qυყ đầυ của thiếu gí.
Tiểu huyệt của Nịnh Bảo thuận lợi nuốt trọn quả trứng.
Ôn Thời Kình nằm trên giường, nhìn Nịnh Bảo đã chuẩn bị xong.
Nịnh Bảo lấy một sợi mì rồi quấn quanh côn ŧᏂịŧ của mình.
Để không khiến thiếu gia phải chờ lâu, Nịnh Bảo cũng không chuẩn bị nhiều.
Sau khi quấn sợi mì quanh côn ŧᏂịŧ là hoàn thành.
Nịnh Bảo leo trở lại giường, sau đó bò lên trên mặt thiếu gia, đầu tiên cho thiếu gia ăn sợi mì quấn quanh côn ŧᏂịŧ của mình.
Ôn Thời Kình ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Nịnh Bảo để ăn mì, sau khi ăn xong anh vẫn luyến tiếc không chịu nhả côn ŧᏂịŧ của Nịnh Bảo ra, miệng vẫn không ngừng liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, giống như muốn hút sữa từ bên trong ra.
Nịnh Bảo đưa tay đẩy đầu thiếu gia ra: “Thiếu gia … đừng hút … ưm … Nịnh Bảo còn muốn cho anh ăn trứng…”
Nịnh Bảo hướng tiểu huyệt và hậu huyệt đang nhét một quả trứng bên trong về phía thiếu gia.
Quả trứng trong tiểu huyệt bị da^ʍ thuỷ bôi trơn nên không kẹp chặt được, sắp tuột ra ngoài, còn quả trứng trong hậu huyệt thì lại được kẹp rất chặt.
Ôn Thời Kình nóng lòng muốn ăn trứng ngâm da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo, vì vậy anh liền buông côn ŧᏂịŧ của Nịnh Bảo ra: “Nịnh Bảo, mau cho anh ăn đi.”
Vì thiếu gia đang thúc giục nên Nịnh Bảo ngừng cọ xát, hơi bò về phía trước, để tiểu huyệt của mình đối diện miệng thiếu gia.
Da^ʍ thuỷ đã chảy ra ngoài, rơi xuống môi thiếu gia.
Ôn Thời Kình liếʍ liếʍ giọt da^ʍ thuỷ.
Dưới cái nhìn của thiếu gia, tiểu huyệt của Nịnh Bảo co rút liên tục, đẩy quả trứng vào bên trong: “Ưm … thiếu gia … vào đi…”
Quả trứng không cẩn thận đã trượt vào bên trong.

Bình luận

Để lại bình luận