Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bà Chủ Mới
Ông chủ siêu thị nghe ồn ào vội chạy ra. Thấy Vương Chiêu Đệ đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc, ông ta vội la lên: “Có chuyện gì vậy? Ai đánh người?”
Mấy nhân viên thu ngân nhao nhao:
“Sếp ơi, là Trần Hương! Nó dẫn đàn ông tới đánh người!”
“Con Chiêu Đệ chỉ hỏi nó bộ đồ ở đâu, mà nó cho người đánh!”
Trương Khánh Hoa thêm mắm thêm muối: “Sếp xem, nó cặp kè đại gia, giờ về đây hống hách. Sếp đuổi việc nó đi!”
Ông chủ nhìn Liêu Thuân, thấy anh cao to, xăm trổ (dù anh không xăm, nhưng khí chất của anh khiến người ta nghĩ vậy), lại nhìn Trần Hương đang nép sau lưng anh, ông ta lập tức có quyết định.
“Trần Hương,” ông ta hắng giọng, “Cô… cô nghỉ việc đi. Ra kế toán lãnh lương.”
Đây là kế sinh nhai duy nhất của cô. Mất nó, cô, bà nội và em trai sẽ sống thế nào?
Trần Hương sững sờ, nước mắt ứa ra, nhưng cô không khóc thành tiếng. Cô chỉ buông thõng hai tay, khuôn mặt tái nhợt, đầy vẻ tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng đó của cô chính là mồi lửa cuối cùng.
Liêu Thuân đột nhiên bật cười, một tiếng cười lạnh gáy.
Anh đẩy Trần Hương ngồi xuống chiếc ghế gần đó, rồi quay lại nhìn ông chủ. “Cái siêu thị rách này của mày,” anh nói, giọng bình thản đến đáng sợ, “bao nhiêu tiền?”
Ông chủ ngớ ra. “Cậu… cậu nói gì?”
“Tao hỏi,” Liêu Thuân bước tới, rút ví ra, “tao mua đứt cái siêu thị này. Ra giá đi.”
Mọi người chết sững.
Ông chủ nuốt nước bọt. Ông ta liếc nhìn vẻ mặt của Liêu Thuân, biết gã này không đùa. “Cái này… phải vào trong nói chuyện…”
“Được.”
Liêu Thuân kéo Trần Hương dậy. “Đi theo anh.”
Họ vào văn phòng. Trần Hương vẫn còn trong cơn mơ hồ. Ông chủ bắt đầu tính toán. Liêu Thuân không kiên nhẫn, anh vứt một tấm séc lên bàn. “Con số này. Đủ chưa?”
Ông chủ nhìn con số, mắt sáng rực. “Đủ… đủ rồi…”
“Tốt.” Liêu Thuân lấy giấy bút. “Làm hợp đồng. Sang tên. Ngay bây giờ.”
“Sang… sang tên cho cậu ạ?”
Liêu Thuân quay lại nhìn Trần Hương, cô vẫn đang ngơ ngác. Anh kéo cô lại, ép cô ngồi xuống ghế của ông chủ.
“Viết tên cô ấy vào.”
Trần Hương giật nảy mình. “Em… em không cần! Em không biết quản lý…”
“Không biết thì học!” Anh gắt lên, nhưng ánh mắt lại không hề giận dữ. Anh cúi xuống, ghé vào tai cô. “Từ giờ, em là bà chủ. Đứa nào dám coi thường em, em đuổi thẳng cổ nó. Nghe rõ chưa?”
Bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô, một sức nặng vừa là áp lực, vừa là sự che chở tuyệt đối.

Bình luận

Để lại bình luận