Chương 24

Tiếp đó là công việc dò đường Tô Oánh đương nhiên không đi, cô lười nhác ở trong phòng.
“Vú của em thật lớn, sờ lên nhất định rất mềm.”
Thình lình, di động của Tô Oánh nhận một tin nhắn như vậy.
Cô thiếu chút bị dọa đến ném cả di động.
Rốt cuộc là ai gửi? Vì sao lại gửi cho cô tin nhắn như vậy? Có phải gửi nhầm hay không?
Như sợ Tô Oánh cảm thấy mình gửi nhầm, sau đó lại có một tin nhắn khác gửi tới.
“Thật muốn xoa vú bự của em, khẳng định đã bị không ít đàn ông cắn núm vú.”
Giây phút đọc tin nhắn, mặt Tô Oánh đỏ bừng. Rốt cuộc ai đang trêu ghẹo cô?
Mục đích của hắn là gì?
Chẳng lẽ có người cố ý đùa dai?
“Anh là ai?” Nghĩ nghĩ, cô cuối cùng vẫn nhắn tin trả lời.
Cô muốn biết, rốt cuộc là ai.
“Tôi muốn thao em, dương vật của tôi cứng quá, cứng đến khiến tôi không ngủ được, trong đầu toàn là bộ dáng em không mặc quần áo. Tao hóa, dáng vẻ của em thật tao.”
Dòng chữ dâm uế, như một con quái thú tay dài muốn xuyên qua màn hình bắt lấy cô, khiến Tô Oánh lập tức ném di động đi.
Rốt cuộc là ai? Nghĩ đến ánh mắt dâm tà trên xe buýt kia, trong lòng cô bỗng có dự cảm không tốt.
Giống như phối hợp, di động lúc này đổ chuông. Có người gọi tới.
Nhưng Tô Oánh không dám bắt máy, cô sợ người gọi là kẻ khiến mình bất an kia.
Người ở đầu bên kia vô cùng kiên trì, Tô Oánh không bắt máy, tiếng chuông vẫn cứ vang, giống như phải chờ được Tô Oánh bắt máy mới thôi.
Trong phòng to như vậy chỉ có một mình Tô Oánh, tiếng chuông như muốn đòi mạng.
Tô Oánh bắt đầu căng thẳng, sợ sẽ xảy ra chuyện. Cũng may bạn cùng phòng đã về.
Thấy Tô Oánh vô hồn nhìn chằm chằm một chỗ, bạn cùng phòng hoảng sợ.
“Cậu… Không sao chứ?”
Câu nói quan tâm khiến Tô Oánh hoàn hồn, thấy bạn cùng phòng về, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc chuông điện thoại không tiếp tục vang lên nữa, Tô Oánh thả lỏng.
“Không sao, cảm ơn cậu.”
Tuy không biết Tô Oánh sao lại cảm ơn mình, bạn cùng phòng sửng sốt một chút, thế mà đỏ mặt. Sau đó, cô ấy xoay người về giường
của mình.
Chỉ để lại một mình Tô Oánh ngồi trên giường, cầm lấy điện thoại bị mình bỏ quên thật lâu.
Mở màn hình ra chính là những cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ một dãy số lạ.
“Không bắt máy cũng không sao, rất nhanh anh sẽ tới thao em, hôm nay tạm thời tha cho em vậy.”
Tin nhắn cuối cùng khiến Tô Oánh căng thẳng.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Không biết vì sao, chóp mũi Tô Oánh bỗng cay cay. Lúc này, cô thật sự muốn Thương tiên sinh, muốn kể anh nghe tất cả những gì mình đã gặp, để anh bảo vệ cô.
Nhưng bản thân lại đang xa anh, Tô Oánh nhìn chăm chằm di động, không nhịn được mà dùng chăn trùm kín cả người.
Tại sao tên biến thái đó không chịu tha cho cô? Cô cũng chỉ là một người bình thường thôi.
Tô Oánh cực kỳ uất ức, cứ ôm chăn mơ mơ màng màng ngủ mất. Nhưng trong mộng lại không hoàn toàn an ổn. Trong mơ, cô bị người không rõ mặt đuổi theo, dù có chạy đi đâu cũng bị tìm được.
Cứ thể ở trong mơ bị hắn đuổi theo cả đêm.
Hôm sau tỉnh lại, cả người Tô Oánh đều mỏi mệt, nhưng hôm nay tất cả đều phải ra ngoài đi thực địa.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, cô lại lo lắng, vội để số di động của Thương tiên sinh vào danh sách người liên lạc khẩn cấp, sau đó bỏ di động vào túi, theo mọi người lên đường.
Giảng viên đi trước giảng về núi non, Tô Oánh lại không có tâm trạng nghe. Lúc này, không biết từ khi nào lớp trưởng đã tới bên cạnh cô, bạn cùng phòng sớm cũng bị đuổi đi.
“Đêm qua ngủ ngon không?”
Lại là giọng điệu ghê tởm đó, Tô Oánh nhìn sang lớp trưởng đã cởi bỏ lớp ngụy trang, nghĩ tới ác mộng đêm qua, cô không tự chủ mà lui hai bước.
Nhìn hành động của Tô Oánh, lớp trưởng bật cười.
“Trốn cái gì, em cảm thấy mình có thể trốn sao? Hôm qua vì sao em không bắt máy? Có biết tôi cứng cả đêm qua không?”
Quả nhiên là hắn!
Chứng thực suy đoán của mình, Tô Oánh mở to hai mắt nhìn ngươi đáng sợ trước mặt, không nhịn được mà muốn mở miệng kêu cứu.
Nhưng lúc này mọi người đều đã tản ra đi tìm đề tài, ở đây chỉ còn lại Tô Oánh đối diện với lớp trưởng đang cười âm trầm.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tôi đã nói rõ với cậu, tôi không có cảm giác với cậu!”
Tô Oánh cảm thấy mình sắp điên rồi, sao tên đàn ông này cứ bám theo cô không bỏ! Rõ ràng trong trường nhiều nữ sinh như vậy, làm gì cứ một hai phải nhìn chằm chằm mình!
Nhưng cô đã bỏ qua thói hư tật xấu của đàn ông, càng là thứ không chiếm được, bọn họ càng nhớ thương, càng khó chinh phục, ham muốn chinh phục của họ sẽ càng lớn.
Ánh mắt rắn độc nhìn mình chằm chằm khiến Tô Oánh không nhịn được mà hét lên. Cô đẩy lớp trưởng ra, xoay người bỏ chạy.
Cô sợ còn tiếp tục ở đây, đối phương sẽ làm gì đó. Cô dùng hết sức bỏ chạy, giống như phía sau có dã thú đuổi theo, chỉ cần dừng lại sẽ
bị dã thú ăn thịt.
Sự thật không khác mấy.
Lớp trưởng ở ngay phía sau cô, vừa đuổi theo vừa cười dữ tợn.
“Chạy làm gì, em cho rằng mình có thể chạy thoát sao? Tôi chờ cơ hội này đã lâu rồi, lần này tôi xem em có thể tìm ai tới cứu.”
Mắt thấy lớp trưởng ngày càng tới gần, Tô Oánh sợ hãi không thôi, vốn muốn chạy về phía trước, nhưng lúc này càng chạy càng xa.
Xung quanh tất cả đều là núi và cây, lần này vì muốn chọn đề tài, nên họ đã chọn nơi tương đối thưa dân, lại vì Tô Oánh chạy lầm đường, khiến cô chạy tới nơi rừng rậm hoang tàn hẻo lánh.
Hoang tàn hẻo lánh thật sự.
Lớp trưởng ở sau vẫn còn đuổi theo, điều đáng sợ là cô phát hiện thể lực của mình sắp không chống đỡ nổi.
Khủng hoảng trong lòng bị phóng lớn vô hạn, cô liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng thể lực giữa nam và nữ không cần so sánh, hơn nữa không biết Tô Oánh dẫm phải thứ gì, lảo đảo một cái liền ngã xuống.
Cành cây đâm vào bàn tay cô. Phía sau, lớp trưởng đã tới.
“Chạy đi, sao không chạy nữa? Con điếm, để tôi xem em làm sao thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
Lớp trưởng cười dữ tợn nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Tô Oánh. “Không… Cậu không thể như vậy…”
Cô lui về sau, muốn thoát khỏi tất cả khủng bố này, nghĩ tới chuyện sắp đến, hai mắt cô tối sầm.
“Con điếm, mày còn dám từ chối, xem tao thao chết mày!” Nói rồi, hắn đột nhiên tiến lên, bắt lấy cánh tay Tô Oánh.

Bình luận

Để lại bình luận