Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Lý Hiệu Lan ở biệt thự trên sườn núi bốn ngày, mỗi ngày anh ta đều cùng Cao Kim Lan hoặc dọn lá rụng hoặc ra ngoài đi dạo tập thể dục. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hai người khá giống nhau, sở thích ăn uống cũng đồng nhất, Cao Kim Lan không ít lần khen anh ta: “Cứ như con trai kiếp trước của mẹ vậy”.
Ẩn ý quá rõ ràng.
Kiều Khương cúi đầu nhặt rau, vờ như không nghe thấy.
Vừa ăn sáng xong, Cao Kim Lan nói muốn lên núi, bà Miêu đã làm xong tương ớt, mời bà tới ăn thử.
Lý Hiệu Lan xung phong chở bà đến đó, Cao Kim Lan đội mũ che nắng, hỏi Kiều Khương: “Khương Khương, con đi không?”
Kiều Khương nhìn mặt trời bên ngoài, giơ ngón út móc lấy mũ lưỡi trai rồi đuổi theo: “Đi thôi.”
Hai ngày nay nàng luôn ở nhà không ra ngoài, sáng họp video, chiều gọi điện cho khách hàng, dù không ở công ty nhưng vẫn giống đang ở công ty. Nàng không đến công ty hai tháng, hiệu suất trong công ty kém thấy rõ, tuy sếp lớn không nói gì nhưng vẫn biết mọi chuyện.
Chẳng chủ nào muốn công ty mình thua lỗ, đã là doanh nhân thì luôn đặt lợi ích lên đầu.
Lý Hiệu Lan lái xe, Kiều Khương ngồi ghế phụ, Cao Kim Lan ngồi ghế sau, cuối cùng bà cũng có thời gian rảnh rỗi chụp ảnh. Bà chụp góc nghiêng của Lý Hiệu Lan và mái tóc buộc đuôi ngựa thấp sau đầu của Kiều Khương rồi đăng lên vòng bạn bè kèm theo dòng chữ: Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.
Trước cửa vẫn là đám trẻ đang trấn tọa, chúng thấy Kiều Khương thì phấn khích chạy tới: “Chị ơi! Chị muốn lấy dâu tây nữa không?”
Kiều Khương nghiêng đầu hỏi Lý Hiệu Lan: “Lấy không?”
“Là dâu lần trước em ăn à?” Lý Hiệu Lan thấy nàng gật đầu thì cười bảo: “Lấy.”
Cao Kim Lan thẳng tiến tới chỗ bà Miêu, Kiều Khương theo bọn nhỏ vào vườn hái dâu tây, trong nhà kính rất nóng, nàng vừa vào liền đi ra, tìm một chỗ râm đứng quạt mát. Lý Hiệu Lan thấy nàng đi ra cũng cầm một giỏ ra theo, anh ta không hái nhiều, chỉ tám chín quả, nhưng màu sắc mơn mởn đẹp mắt, quả nào quả nấy to bổ chảng.
Anh ta lấy trong túi ra một chai nước, rửa sạch hai quả dâu tây rồi đưa một quả cho Kiều Khương.
Kiều khương không thích đồ ướt nên không giơ tay ra nhận mà chỉ há miệng cắn.
Đúng lúc này Yến Chiêu xuất hiện, bị một đứa bé giật quần áo đi tới phía này, miệng nó nói to: “Thật đấy thật đấy! Là chị lần trước! Anh mau nhìn đi!”
Quả dâu quá to, Kiều Khương cắn một miếng không hết, Lý Hiệu Lan giữ nguyên tư thế đút, một tay cầm cuống dâu, cười nói với nàng: “Rất giống màu son của em.”
Kiều Khương không nghe rõ anh ta nói gì, ánh mắt nàng rơi vào mặt Yến Chiêu, không biết anh vừa đi đâu, mặt nhễ nhại mồ hôi, lưng ướt đẫm, vải mỏng thấm nước, lộ ra cơ bắp rắn rỏi bên dưới, hai cánh tay cường tráng vạm vỡ, bắp tay săn chắc.
Anh đứng cách xa hơn mười mét, nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt tối đen thâm trầm.
Kiều Khương nâng cằm ăn nốt miếng dâu cuối cùng, trông từ xa, hình như nàng cắn phải ngón tay Lý Hiệu Lan, nhưng anh ta vẫn dịu dàng nhìn nàng, khóe môi vương ý cười, dùng khăn lau nước dâu bên miệng cho nàng.
“Chào anh.” Lý Hiệu Lan chú ý đến Yến Chiêu, lịch sự chào hỏi
Yến Chiêu lạnh nhạt đáp: “Chào anh.”
Nói xong hai chữ, anh xoay người trở về.
Lý Hiệu Lan không hiểu, nói với Kiều Khương: “Anh ta thoạt nhìn hơi hung dữ nhỉ.”
Chẳng biết vì sao nội tâm Kiều Khương vui sướng khó tả: “Thế à?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận