Chương 240

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 240

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nhưng mỗi một lần Điền Yên chỉ đơn giản ôm cô bé một cái, cô bé đều sẽ kích động như được cưng chiều lắm vậy.

Nhưng sau đó, anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Có một lần, sau khi Bàng Kinh Phú dỗ Thời Mạn ngủ, anh lại nằm lên trên giường. Một cánh tay gầy gò bên cạnh vòng qua bả vai anh.

Bàng Kinh Phú nắm lấy cổ tay lạnh như băng của cô, định nhét nó trở lại chăn.

Điền Yên gác chân lên trên người anh, nửa mê nửa tỉnh, hừ một tiếng.

“Bàng Kinh Phú, em có chút bội phục anh rồi.”

Anh nghiêng người sang, ôm eo Điền Yên kéo vào ngực mình, kéo tay cô đặt lên môi anh, hôn xương cổ tay cô một cái.

“Vậy em có thể yêu anh thêm một chút được không?”

Điền Yên lim dim buồn ngủ, tiếng cười khàn khàn.

“Cân nhắc một chút.”

Đến sinh nhật bốn tuổi của Mạn Mạn, cô bé nhận được quà từ khắp nơi trên thế giới. Của Nham Oanh từ bên đại dương bên kia, cậu ta đã gửi cho cô bé một bộ búp bê Barbie phiên bản giới hạn và một ngôi nhà, lại sợ cô bé không thích nên cậu ta còn mua ba con búp bê mô phỏng, súng và ô tô đồ chơi.

Hai người Phó Hách Thanh và Lưu Hoành Dật thấy quà Nham Oanh gửi, đặc biệt là mấy cây súng giả kia, mặt cũng biến đen. Hỏi Bàng Kinh Phú, anh lại nói không sao.

“Mạn Mạn thích gì thì để con bé chơi cái đó, chơi cái gì cũng phải để con bé biết tác dụng và tác hại của đồ vật.”

Khi nói đến việc giáo dục con cái, Bàng Kinh Phú không muốn hạn chế tự do của Thời Mạn, mà càng muốn giải thích rõ ràng ý nghĩa của hai chữ tự do cho cô bé.

Thời Mạn mở quà xong, cô bé chạy như bay đến trong phòng ngủ tìm Điền Yên.

“Mẹ, con nhận được một lá thư khác từ chú này!”

Phong thư được mở ra, bên trong là những bức ảnh phong cảnh của các nhà thờ lớn trên khắp thế giới. Điền Yên nhận ra chữ viết trên phong thư, là của Đàm Tôn Tuần gửi cho Mạn Mạn. Sau khi Điền Yên sinh con, cô đã nói chuyện này với Chu Song Sinh. Món quà sinh nhật của Thời Mạn hàng năm, cậu ta cũng sẽ thêm một phần trong đó. Cậu ta sẽ sử dụng danh nghĩa của Chu Song Sinh gửi thư để ngừa Bàng Kinh Phú cản đường.

Nhưng Bàng Kinh Phú đã sớm biết chuyện này, anh chỉ nhìn thứ trong phong thư xong thì dán lại y nguyên cho Thời Mạn. Điền Yên xoa đầu Thời Mạn hỏi bé có muốn gửi một lá thư cảm ơn không.

Thời Mạn cười nói muốn.

“Vậy con sẽ dùng bút chì màu mà chú Lưu tặng con để vẽ nhà thờ lớn này gửi cho chú ấy.”

Điền Yên cúi người xuống, tiến tới trước mặt cô bé, nhéo chóp mũi nhỏ, nghiêm túc nói: “Có thể, nhưng nhớ chỉ có thể cảm ơn.”

“Dạ!”

Tào Nông đưa cho Thời Mạn rất nhiều quả bóng lông có thể khiến Cur thích thú, mấy người bọn họ đều ở bãi cỏ ở sân sau giúp Cur chơi với đứa nhỏ.

Tuổi tác của Cur đã hơi lớn, nên khó chạy nhanh hơn rất nhiều, dù vậy, nó vẫn ra sức truy đuổi. Điền Yên ngồi trên ghế sô pha, dựa vào đầu vai Bàng Kinh Phú, trong ngực cô ôm gối ôm, cõi lòng tràn đầy vui vẻ, nhìn về phía Thời Mạn đang thổi bong bóng.

Cái bóng ngược của núi phủ tuyết phản chiếu xuống mặt hồ phía xa, bọt nước bay theo gió, bầu trời dưới sự khúc xạ của ánh sáng, cái này rồi đến cái khác. Mặt đất như nổ tung, khung cảnh mộng mơ thật đẹp, đẹp không thể tả.

Bàng Kinh Phú vén sợi tóc rũ xuống trên cổ cho Điền Yên, khi thì trêu chọc cằm cô.

“Mạn Mạn lớn nhanh thật. Bây giờ em mới cảm thấy anh lấy tên này là đúng.”

Bàng Kinh Phú bất thình lình gọi tên cô.

“Điền Yên.”

“Hả?”

“Cảm ơn.”

Điền Yên ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Sao lại cảm ơn em?”

Đôi mắt anh chân thành mà nồng nàn, ẩn chứa thứ ánh sáng nhu tình hơn cả ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, dường như cả thế giới đều tan biến trước những ồn ào. Bàng Kinh Phú cúi xuống hôn lên môi cô, những âm thanh hội tụ trở nên khàn khàn trong cổ họng, bày tỏ tình cảm của anh một cách thẳng thắn và trung thực.

“Em đã cho anh ngôi nhà duy nhất.”

Điền Yên: “Em nhận lời cảm ơn của anh, nhưng em sẽ không nói không cần cảm ơn.”

“Thật xin lỗi.”

“Em cũng sẽ không nói không sao.”

Điền Yên nắm lấy cằm Bàng Kinh Phú, nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn thành khẩn của anh. Ánh mắt cô thẳng thắn, bá đạo nâng mặt anh lên.

Điền Yên vẫn luôn biết tại sao Bàng Kinh Phú lại bị cố chấp với tình yêu và sự quan tâm của cô.

Bởi vì tất cả những gì anh có được đều do Điền Yên hy sinh tự do có được. Điền Yên không muốn trở thành phụ kiện và chiến lợi phẩm của Bàng Kinh Phú. Cô đang cố gắng thay đổi điều này. Mỗi một phần tôn trọng cô giành được trên tay Bàng Kinh Phú cũng là bởi vì Bàng Kinh Phú thấy áy náy với cô.

Cho nên Bàng Kinh Phú không dám ngăn cản Đàn Tôn Tuần gửi thư, không dám phản đối quyết định của con gái, bởi vì bất cứ lúc nào, nó cũng sẽ có thể trở thành mồi dẫn hỏa gây mâu thuẫn giữa anh và cô. Bàng Kinh Phú sợ mình cãi vã với Điền Yên, tình yêu anh có được nhẹ như sợi lông hồng, trong chốc lát sẽ biến mất.

“Nhưng đây cũng là nhà em.”

Điền Yên nói: “Anh không cần giờ giờ phút phút lo lắng em sẽ không để ý mà rời đi, cứ thoải mái đi.”

Chân mày anh ánh lên nụ cười. Bàng Kinh Phú cúi đầu nâng mu bàn tay cô lên hôn, đôi mắt trong veo của anh cũng trở nên dịu dàng, mềm nhũn. Là ước mơ mong đợi đầy cõi lòng, môi mỏng hơi cong lên giống như một đứa con nít được dỗ ngon ngọt.

“Được.”

“Đây là nhà của chúng ta.”

Ngoại truyện kết thúc.

—Tiểu kịch trường—

Bàng Kinh Phú có một báu vật nhỏ, là một chiếc bật lửa.

Kim loại màu bạc, có khắc hình đầu lâu.

Theo cách nói của người nào đó thì có hơi không theo trào lưu.

Nhưng đó là thứ mà anh không thể thiếu, giống như một tấm bùa hộ mệnh, anh thường bỏ nó vào túi, khó chịu thì sờ một cái, càng khó chịu hơn thì sẽ lấy nó ra, mở ra, vặn xoắn bánh răng nhìn những tia lửa bay tung tóe.

Dầu máy bên trong là Điền Yên tự tay rót, đoạn thời gian cô rời xa anh, anh không nỡ dùng, luôn cảm thấy dùng hết rồi sẽ không bao giờ còn nữa. Sau khi trở về, anh càng sẽ không dùng nó, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, vật này cũng trở thành khởi nguồn duy nhất để anh hoài niệm đau thương.

Mỗi khi nhìn thấy nó thì sẽ ngay lập tức nghĩ đến việc có bao nhiêu khó khăn sau khi cô biến mất, sự chật vật của anh đều là Điền Yên mang tới, nhưng anh lại chọn gán nỗi đau của mình cho chiếc bật lửa chẳng làm gì sai cả này.

Chọn xong câu đối mùa xuân, Điền Yên dời bàn đến bên cửa sổ, chờ mực khô lại rồi mới cất đi.

Thấy Cur đang đuổi theo một con quạ đen trong sân, cô định nhặt một quả bóng để chơi cùng nó, quả bóng lông đã lăn vào khe hở của ghế sô pha, Điền Yên nhìn thấy chiếc bật lửa rơi cạnh gối dựa của sô pha nên cầm lấy mở nắp ra.

Cô hỏi người đàn ông đang thu dọn bút mực:

“Cái này có cần đổ dầu vào không, có vẻ như không bật lửa được.”

Bàng Kinh Phú nhìn một cái: “Không cần, em để trong ngăn kéo đi.”

“Anh không cần nó nữa sao.”

“Ừ, không hút thuốc lá nữa.” Anh thản nhiên nói ra.

“Có phải vì nhìn thấy nó khiến anh nhớ đến những ngày không có em bên cạnh?”

Điền Yên sờ lên hoa văn bóng loáng trên bề mặt, nhớ lại rất nhiều chuyện, chậm chạp không nghe được trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy Bàng Kinh Phú ngây ngẩn tại chỗ, trong tay cầm một chiếc bút lông nhúng vào nước, những hạt mực đen chảy xuống xương cổ tay của anh.

“Thật đúng vậy sao?”

Điền Yên chỉ là đoán mà thôi, dẫu sao đã lâu như vậy rồi anh còn giữ lại chiếc bật lửa này, lại giữ gìn hoàn hảo không hao tổn gì.

Bàng Kinh Phú cúi đầu xuống, giống như bị vạch trần tâm sự khó chịu nào đó.

Điền Yên bước tới, nâng cằm anh lên, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh đè ép vào giữa, theo khóe môi trề ra, cô nhón chân lên hôn anh.

Bẹp bẹp.

Sự u sầu trong mắt anh trông vô cùng mỏng manh, Điền Yên chà đạp khuôn mặt anh, biến diện mạo đẹp trai thành một khuôn mặt nhăn nhó dễ thương.

“Ăn tết nên không được buồn đâu.”

Điền Yên dùng những lời qua loa lấy lệ nhất, quay đầu tìm chú chó an ủi trung thành nhất của mình, chỉ thấy Cur đang nhảy nhót vui vẻ ở phía trước, chơi đùa vui vẻ với con quạ.

“Anh không buồn.”

Bàng Kinh Phú bực bội thâm trầm, thở dài đặt cây bút lông lên cái kệ ở sau lưng, xắn ống tay áo bị mực nhuộm đen lên, giọng không rõ:

“Người nên buồn là em.”

Điền Yên kinh hoảng thất thố lui về phía sau nửa bước, buông tay ra, quay người bỏ chạy.

Người đàn ông phía sau bước bước dài để đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô, gãi vào vùng nhạy cảm nhất dưới nách.

Chú chó ngoài sân mới phản ứng được sau khi nghe thấy tiếng hét chói tai, nó vừa sủa, vừa chạy về phía hai người đang “xô xát” với nhau trong nhà.

Bàng Kinh Phú đặt người lên ghế sô pha, Cur đang nóng lòng bảo vệ chủ nhân chen vào giữa hai người, Điền Yên bị anh cù ngứa, còn phải chịu đựng công kích của đầu chó, cô cười đến mức không thể chịu nổi chỉ có thể ra sức nói xin lỗi, dùng chân đá vào ngực anh.

Bàng Kinh Phú bắt mắt cá chân của cô, cúi đầu hôn lên bàn chân cô, giọng điệu không mấy thân thiện, anh luôn luôn là tiểu nhân có thù phải trả:

“Anh sẽ dạy em cách xin lỗi đúng.”

Mắt cá chân của Điền Yên bị anh dùng sức nắm chặt, sau đó toàn bộ cơ thể bị kéo xuống, tiếng thét chói tai chìm ngập giữa răng và môi. Cô ôm sau gáy Bàng Kinh Phú, buộc phải ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn nhiệt tình quá đáng của anh.

Bàng Kinh Phú cầm quả bóng lông ở khe hở của ghế sô pha, giơ tay ném nó ra ngoài. Móng vuốt của chú chó kích động mài trên sàn gỗ, sau khi ngậm lấy quả bóng thì chạy ra ngoài sân, lại bị con quạ đen kia hấp dẫn nên không thấy cảnh tượng không thích hợp cho thiếu nhi bên trong nhà.

Bình luận

Để lại bình luận