Chương 241

“Không cần sợ hãi anh, đã phát hiện lâu như vậy, em xem anh có đánh em sao?”

Bạch Dương ghé vào đầu vai cô, ngửi được hương vị ánh mặt trời : “Đừng giả bộ nữa, em mới không thích nước trái cây này, em cũng không thích ăn kem, không thích bánh kem, không thích những quả bóng bay đó, càng không thích ngồi ngựa gỗ xoay tròn cùng bánh xe quay.”

“Ở công viên trò chơi anh nhìn vào trong mắt em liền thấy, em thích tàu lượn siêu tốc , em còn thích cà phê, mỗi lần anh uống em đều nhìn, thậm chí sấn khi anh không có ở nhà, em còn đi trộm uống.”

“Chỉ là thử một miếng.” Vừa nói hắn vừa cười, đem cằm gác lên bả vai gầy yếu của cô , nhìn biểu tình không biết làm sao của cô: “Anh còn biết, em không thích anh.”

“Em không có……”

“Không cần lấy lý do thuyết phục anh, trong nhà có camera theo dõi, chỉ là em cùng con trai không biết.”

Cô không còn cách nào khác.

“Anh rất sớm đã biết rồi sao?”

“Là lúc em bắt đầu dùng di động anh mới biết được, anh cho rằng những hành động mấy ngày trước , đều là do em phát bệnh nhàm chán cầm lên chơi, cho nên mấy ngày này đi ra ngoài chơi, anh thử em.”

“Anh không nghĩ tới sẽ là như thế này, nhưng là, bảo bối,anh chỉ cầu em một chuyện, đừng đem Tô Hòa Mặc trở thành cứu rỗi, em nhìn xem anh cũng rất tốt, không thì con trai cũng được, đừng lại nhớ hắn, cầu xin em.”

Trong nháy mắt, cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí có thể thản nhiên nhìn hắn cười ra tiếng.

“Em không có đem hắn xem là cứu rỗi, em chỉ là hâm mộ hắn.”

“Em còn muốn làm họa sĩ sao?”

“Không muốn, nếu anh có thể để cho em học nấu cơm thì thật tốt, không cần giấu dao nữa, ở nhà em đều tìm không thấy một cái gì có thể xắt rau , liền kém chút nữa là dùng đạn của anh xắt.”

Thái dương hắn nhảy dựng: “Em làm sao biết ở nhà có súng của anh?”

“Là giấu ở dưới giường , cũng chỉ như vậy anh mới cảm thấy thực an toàn.”

Bạch Dương sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó mất khống chế ghé vào đầu vai cô cười ra tiếng.

“Là anh sơ sẩy , lần sau anh sẽ đặt ở nóc nhà, em khẳng định sẽ không thấy được.”

“Đừng cọ em, đều là tĩnh điện, đau quá a.”

“Ô anh cũng đau, trái tim anh đau muốn chết, anh còn tưởng rằng em yêu thầm Tô Hòa Mặc hỗn đản kia, anh một mình trốn tránh trong xe khóc.”

Người đứng ngoài cửa, đem động tĩnh trong hoa viên đều nghe được rất rõ ràng.

Hắn thở dài, cúi đầu nhìn cặp sách trong tay, sớm biết rằng thế này , thắng này hắn đã không trở về về nhà.

Quay đầu lại, nhìn về phía bảo tiêu phía sau, lộ ra tươi cười: “Thúc thúc, có thể đưa tôi về trường học không?”

Đối phương gật đầu, kéo ra cửa xe: “Thiếu gia mời.”

Ngồi trên xe, hắn lưu luyến không rời nhìn lại ngoài cửa sổ, bên ngoài bị cây trúc che đậy, những vẫn có thể nhìn thấy hai bóng người trong hoa viên . Bảo tiêu ngồi xuống vị trí điều khiển .

“Đúng rồi, thiếu gia, có thể mạo muội hỏi một câu, ngài tên là gì không?”

Hắn ôm cặp sách trong lòng ngực , quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh tràn đầy tươi trẻ của thiếu niên , tươi cười ngọt ngào đẹp như vầng thái dương.

“Tôi tên là Bạch Mục Dã, dưới mây trắng có du mục chăn thả —Bạch Mục Dã.”

—————————————— ——————-END—————————————————————

Bình luận

Để lại bình luận