Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

“Thiếu gia … ưm a … quả trứng lọt vào bên trong Nịnh Bảo rồi… Ô…” Vách thịt bên trong tiểu huyệt của Nịnh Bảo không ngừng vặn vẹo, cảm giác được quả trứng đang từ từ chui vào tử ©υиɠ.
Ôn Thời Kình không thể cho phép thứ gì khác ngoài côn ŧᏂịŧ của mình tiến vào trong tử ©υиɠ của Nịnh Bảo: “Nịnh Bảo, mau lôi quả trứng ra ngoài.”
Nịnh Bảo ngồi ở trên mặt thiếu gia, giống như đang ngồi trên bồn cầu, chậm rãi dùng lực, may mà vách thịt bên trong tràn ngập da^ʍ thuỷ có tác dụng bôi trơn, chỉ cần dùng một chút lực, quả trứng gà đã có thể rút ra dễ dàng.
Quả trứng đã được bóc vỏ, đầu trắng ẩn hiện ở huyệt khẩu, nhìn giống như là Nịnh Bảo đang đẻ trứng.
Lúc này thiếu gia không ngừng trêu chọc nói: “Nịnh Bảo của anh còn có thể đẻ trứng, thật lợi hại.”
Nịnh Bảo xấu hổ che mặt: “Ưm … thiếu gia … Nịnh Bảo không thể đẻ trứng…”
Nịnh Bảo không phải gà mái, làm sao có thể đẻ trứng được.
Quả trứng thuận lợi trượt vào miệng thiếu gia.
Nhìn thấy thiếu gia ăn quả trứng dính đầy da^ʍ thuỷ của mình, Nịnh Bảo cười mãn nguyện, sau đó hỏi: “Thiếu gia, có ngon không?”
Ôn Thời Kình gật đầu, trứng do Nịnh Bảo nhà anh tự mình đẻ ra làm sao có thể không ngon, mùi vị rất ngọt và mặn, ngon hơn nhiều so với trứng bình thường.
Nhìn thấy thiếu gia thích ăn, Nịnh Bảo vui vẻ: “Thiếu gia, phía sau hậu huyệt của Nịnh Bảo vẫn còn một cái…”
Nịnh Bảo tiến về phía trước một chút, hướng hậu huyệt của mình vào miệng thiếu gia.
Đạo tràng chặt hơn vách thịt rất nhiều, quả trứng có vẻ như bị dính rất chặt, dù có làm thế nào vẫn không thể lôi ra được.
Nịnh Bảo muốn dùng tay lôi quả trứng ra, nhưng thiếu gia đã nắm lấy tay cậu.
“Nịnh Bảo, em muốn tự mình kéo nó ra.” Ôn Thời Kình thích thú thưởng thức bộ dáng nỗ lực kéo quả trứng ra của Nịnh Bảo.
“Ưm … Thiếu gia thật xấu xa…” Nịnh Bảo vặn vẹo thắt lưng, sau đó càng dùng sức, hậu huyệt sắp bóp nát quả trứng, nhưng vẫn không thể lôi ra được: “Ô … Thiếu gia, Nịnh Bảo không làm được… ”
Ôn Thời Kình nhìn chằm chằm vào hậu huyệt đang co rút của Nịnh Bảo, nói: “Bảo bối, dùng thêm chút sức nữa thì sẽ ra thôi.”
Nịnh Bảo quỳ hai bên mặt thiếu gia, nâng mông lên một chút rồi thuận lợi lôi trứng ra.
Quả trứng ướt dịch tràng không lọt vào miệng thiếu gia mà lăn sang một bên.
Ôn Thời Kình nhặt quả trứng đã lăn sang một bên rồi nếm thử, mùi vị hiển nhiên khác với quả trứng trong tiểu huyệt, mỗi loại lại có một hương vị đặc trưng riêng.
Nịnh Bảo cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy cậu nhanh chóng rời khỏi mặt của thiếu gia rồi cuộn tròn bên cạnh anh, cậu thật dâʍ đãиɠ, cũng may thiếu gia không chê cậu.
Sau khi Ôn Thời Kình ăn trứng xong, liền dán vào lưng Nịnh Bảo, nhẹ giọng nói: “Nịnh Bảo, về nhà với anh.”
Nịnh Bảo vì trốn tránh sự trả thù của thiếu gia nên mới bỏ đi, hiện tại cậu và thiếu gia đã chính thức là người yêu của nhau, cậu đương nhiên phải cùng thiếu gia về nhà, nhưng Nịnh Bảo có chút sợ hãi khi đối mặt với người đàn ông kia.
Mặc dù thiếu gia đã nói không thích người đàn ông đó, nhưng Nịnh Bảo vẫn sợ người đàn ông đó sẽ đến đánh mình vì đã cướp mất thiếu gia.
Người đàn ông đó có dáng vẻ cao lớn, cánh tay vừa thô vừa to, làm sao Nịnh Bảo có thể đánh bại anh ta.
Thấy Nịnh Bảo không trả lời mình, Ôn Thời Kình có chút áy náy: “Em không muốn về nhà với anh sao?”
“Không phải… Nịnh Bảo muốn…” Nịnh Bảo nằm mơ cũng muốn được ở bên cạnh thiếu gia, làm sao cậu lại không muốn về cùng thiếu gia chứ?
Cứ như vậy, Nịnh Bảo trở lại trang viên cũ cùng thiếu gia.
Lão quản gia thấy thiếu gia và Nịnh Bảo tay trong tay, liền đổi cách xưng hô với Nịnh Bảo thành phu nhân.
Nịnh Bảo bị gọi vẫn là phu phân thì thấy hình như hơi sớm, cậu nhanh chóng xua tay: “Quản gia, đừng gọi Nịnh Bảo như vậy.”
Nịnh Bảo cảm thấy mình không thể chịu nổi cách gọi phu nhân này, dù sao thiếu gia cũng chỉ yêu cậu thôi, không có kết hôn với cậu.
Nịnh Bảo cảm thấy có lẽ cậu sẽ ở cùng thiếu gia mấy tháng, sau đó thiếu gia có thể sẽ chán cậu, sau đó thiếu gia liền chia tay với cậu.
Cho nên ngay từ đầu Nịnh Bảo đã không đặt nhiều hy vọng vào mối quan hệ này, cho dù là thiếu gia nói thích cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Ôn Thời Kình kéo Nịnh Bảo vào lòng, hỏi: “Sao em không cho quản gia gọi phu nhân?”
“Nịnh Bảo chỉ yêu thiếu gia, chúng ta còn chưa kết hôn …” Nịnh Bảo sợ sẽ bị câu gọi phu nhân của quản gia khiến cậu tưởng lầm mình là phu nhân thật, cậu biết bản thân mình hèn mọn, không xứng với thiếu gia.
Ôn Thời Kình trực tiếp ra lệnh cho quản gia nói: “Về sau đều phải gọi là phu nhân, không được phép gọi tên khác.”

Bình luận

Để lại bình luận