Chương 25

Dư Nhu lo lắng, sau buổi học đầu tiên buổi chiều, cô vội vàng đến văn phòng tìm Hà Thương, cô đẩy cửa đi vào, anh đặt tài liệu trong tay sang một bên, “Sao vậy?”
Dư Nhu đứng thẳng, “Em, em muốn hỏi là thầy còn tức giận sao?”
Hà Thương lắc đầu, “Không có.”
Dư Nhu từ trong túi lấy ra một mảnh giấy xin lỗi, “anh có thể đừng thất vọng, đừng từ bỏ cô ấy không ?”
Hà Thương nghiến răng đau đầu, “Cô ấy kêu em tới?”
Dư Nhu, “Không, cô ấy không có kêu, cô ấy ngồi buồn hiu cả buổi sáng hôm nay.”
Hà Thương giọng điệu không tốt, “Đó là chuyện của cô ấy, nói với anh làm gì? “
Dư Nhu không thể nói tiếp được nữa, cô đứng cứng đơ, sau khoảng một phút, “Cô ấy là bạn thân nhất của em, em rất lo lắng cho cô ấy. Cô ấy cứ mỉm cười nhưng không để tâm đến điều gì cả. Lần này thật bất thường nên em rất lo.”
Hà Thương sắc mặt lạnh lùng, trong mắt không có một tia ấm áp, “Em lo lắng cho cô ấy, sao lại không lo lắng cho bạn trai của mình, nếu không phải vì cô ấy thì hôm nay em sẽ không đến tìm anh đúng không?”
Dư Nhu vội vàng biện hộ: “Không, em rất lo lắng cho anh, nhưng em sợ việc em thường xuyên đến thăm anh sẽ ảnh hưởng đến tác phong của anh, em chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với anh sau khi về nhà vào buổi tối. Em biết là anh đang làm việc chăm chỉ, anh đã phải vất vả rất nhiều cho kết quả học tập của chúng em, đặc biệt là em. Em hiểu em đã không quan tâm đến anh. Nhưng mong anh đừng hiểu sai ý của em.” Khi nói, cô càng trở nên bối rối , cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, “Em sai rồi, đừng trách em, được không?”
“Không được.”
Hà Thương kéo người con gái ngồi vào lòng mình, “Anh tự mình đối mặt với một lớp học, không ai có thể hiểu được anh, nhưng em không thể không hiểu anh. Nói cho anh biết, cô bạn của em đã nỗ lực học tập chưa? Anh sẽ nói vài lời với cô ấy. Em vẫn còn lo à. Thế sao em không thấy lo lắng lúc anh chấm bài và đứng lớp khi anh đang bệnh vậy? “
Dư Nhu che miệng người đàn ông, “Anh nói gì vậy, sao em không lo cho anh chứ, anh là người thầy tốt nhất trong lòng em và là người mà em yêu nhất.”
Anh thè lưỡi liếm lòng bàn tay cô, bầu không khí trở nên ái muội..
Cô thu tay lại, than thở: “Nhột quá”.
“Sẽ còn nhột hơn.”
Anh xé toạc nút quần áo của cô, cắn da thịt trên ngực cô, trút bỏ phiền muộn, nụ hôn ướt át dày đặc, nông sâu, từng vết một đều để lại vết đỏ, sau khi cài cúc quần áo, anh hôn lên môi cô, “Gần đến giờ học, em quay về lớp đi.”

Bình luận

Để lại bình luận