Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bạn Cùng Bàn (Kẻ Thù Chung Bàn)
Tô Luyến gần như lơ lửng khi quay trở về chỗ ngồi. Cảm giác trút được một gánh nặng (Phương Thành Nhã) và tìm được một đồng minh (Cao Doanh) thật sự quá đỗi khoan khoái.
Nhưng sự khoan khoái đó lập tức bị dập tắt bởi sự hiện diện của người bạn cùng bàn mới.
Thẩm Mộc Hi đã ngồi đó. Cậu ta không chỉ ngồi, mà dường như cả không gian xung quanh cậu ta cũng bị bóp méo lại, trở thành phông nền cho cậu ta. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, viền lên mái tóc đen mềm một vầng hào quang giả tạo. Cậu ta đang giải một đề toán cao cấp, ngón tay thon dài cầm cây bút máy đắt tiền lướt trên giấy, nhanh mà không ẩu, tao nhã một cách chết người.
Không khí quanh đây đã nhiễm một mùi hương mới. Không phải mùi giấy mực, mà là mùi bạc hà thanh khiết trộn lẫn với mùi vải vóc được là ủi kỹ lưỡng. Một mùi hương sạch sẽ, nhưng lại mang tính xâm chiếm tuyệt đối.
Tô Luyến ngồi xuống, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể. Nàng mở sách vở, giả vờ tập trung, nhưng sống lưng cứ râm ran vì cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh.
Một mẩu giấy nhỏ được đẩy qua.
Nàng liếc nhìn. Nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ.
“Bạn cùng bàn, tôi là Thẩm Mộc Hi. Đây là số của tôi. Sau này chiếu cố nhau nhé.”
Một dãy số gọn gàng nằm bên dưới.
Tô Luyến cầm bút lên, ngón tay hơi run. Chiếu cố? Nàng nên “chiếu cố” hắn thế nào đây? Bằng một con dao găm vào lồng ngực, hay bằng một nụ hôn tẩm độc?
Nàng đang phân vân không biết nên vứt mẩu giấy đi hay viết lại cái gì đó, thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng trầm ấm như tiếng đàn cello.
“Cậu không định lưu số tôi à?”
Tô Luyến giật mình, quay sang. Thẩm Mộc Hi đang nhìn nàng, và rồi, cậu ta mỉm cười.
Đó không phải là một nụ cười xã giao. Đó là một nụ cười thật sự, làm tan chảy sự lạnh lùng trên khuôn mặt góc cạnh của cậu ta, khiến đôi mắt phượng hẹp dài kia như lấp lánh ngàn sao. Một nụ cười có sức sát thương cực lớn, đủ để mọi cô gái phải ngã gục.
Tim Tô Luyến hẫng một nhịp. Chết tiệt. Nàng phải thừa nhận, con chiến mã này của Tô Hân… thực sự quá xuất sắc.
Nàng bỗng thấy gò má mình nóng lên. Cái cơ thể chết tiệt này lại phản ứng rồi.
Nàng hắng giọng, cố tỏ ra bình thản, cất vội mẩu giấy vào cặp. “Tôi sẽ lưu sau. Đang trong giờ học.”
Thẩm Mộc Hi nhướng mày, vẻ thích thú. “Vậy à? Tôi còn tưởng cậu định vứt nó đi.”
“Sao tôi phải làm thế?”
“Vì cậu ghét tôi.” Cậu ta nói, không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Tô Luyến cứng người. “Tôi không hiểu anh nói gì.”
“Từ lúc tôi bước vào lớp, cậu là người duy nhất không thèm nhìn tôi lấy một cái,” cậu ta nói nhỏ, đủ để chỉ hai người nghe. “Cậu bận suy nghĩ xem nên đối phó với tôi thế nào, đúng không? Bạn cùng bàn… Tô Luyến.”
Tên của nàng thốt ra từ miệng cậu ta, bỗng trở nên thân mật một cách nguy hiểm.
Tô Luyến rùng mình. Tên này không chỉ đẹp. Hắn còn là một con cáo già tinh ranh.
[Hệ thống: Mục tiêu đã nhận ra sự thù địch của ký chủ. Độ khó công lược tăng. Đề nghị ký chủ thay đổi chiến thuật.]
Tô Luyến thầm chửi rủa trong lòng. Nàng quay đi, không trả lời, nhưng vành tai đã đỏ ửng.
Thẩm Mộc Hi nhìn vành tai ửng hồng đó, nụ cười càng sâu hơn.
Thú vị thật.
________________

Bình luận

Để lại bình luận