Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tiếng Gọi Nửa Đêm

Đêm đó, họ không làm gì cả.

Lý Quân đưa cô lên căn hộ, rồi… anh bắt cô ngồi vào bàn ăn. Anh mở tủ lạnh, nhìn đống nguyên liệu cô vừa mua (nhưng vứt ở cửa), rồi bắt đầu nấu ăn.

Anh nấu ăn rất tệ. Thịt bò xào thì dai, rau thì nhũn.

Nhưng Tô Tình ăn rất ngon lành. Cô ăn hết sạch.

Anh ta không ở lại. Anh ta phải về trại ngựa. Trước khi đi, anh ta nhìn cô.

“Ngày mai, anh gọi cho em.”

Tô Tình gật đầu.

Cô đóng cửa lại. Căn hộ vẫn lạnh lẽo. Nhưng trái tim cô thì ấm áp.

Mười một giờ đêm. Điện thoại reo. Là Lý Quân.

Tô Tình vội vàng bắt máy. “A lô?”

“Em đang làm gì?” Giọng anh trầm khàn. Bên kia có tiếng ngựa hí.

“Em… đang tắm.” Cô nói dối. Cô đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn.

“Ừm.” Anh ta im lặng.

Tô Tình cũng im lặng. Họ chỉ nghe hơi thở của nhau qua điện thoại.

“Anh đang làm gì?” Cô hỏi.

“Kiểm tra ngựa.”

“Sao anh không hỏi em đang làm gì?” Tô Tình bỗng bật cười, giọng cô mềm đi, có chút nũng nịu mà chính cô cũng không nhận ra.

Bên kia im lặng vài giây. Rồi anh hỏi: “Em đang làm gì?”

Tô Tình hít một hơi, cô thì thầm vào điện thoại, giọng như mật rót: “Em… đang nghĩ về anh.”

Cô nghe thấy tiếng hít vào đột ngột ở đầu dây bên kia.

“Em đang nghĩ… cái đêm hôm đó. Nghĩ về ‘Ngài Phi Thường’ của anh. Nghĩ xem, lúc này, nó có đang ‘ngoan’ không…”

“Tô Tình.” Lý Quân gằn giọng, hơi thở anh ta bỗng trở nên nặng nề. “Đừng trêu chọc anh.”

“Em đâu có trêu chọc.” Tô Tình cười khúc khích. “Em nhớ anh thật mà. Nhớ mùi của anh. Nhớ cả… vị của anh nữa.”

“Chết tiệt!” Anh ta chửi thề. “Ngủ đi!”

Anh ta cúp máy.

Tô Tình ôm điện thoại, cười sung sướng. Cô cuộn tròn trong chăn, cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Đêm đó, cô mơ một giấc mộng xuân.

Cô mơ thấy mình đang ở trên một đồng cỏ xanh mướt. Cô không mặc gì cả. Lý Quân cưỡi con Hắc Phong, phi nước đại về phía cô. Anh ta nhảy xuống ngựa, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh nắng. Anh ta bế thốc cô lên, đè cô xuống thảm cỏ mềm.

Anh ta vùi mặt vào ngực cô, thì thầm: “Em kêu dễ nghe hơn ngựa.”

Rồi anh ta cắm sâu vào cô…

Tô Tình giật mình tỉnh giấc. Giữa hai chân cô… ướt đẫm.

Cô đỏ mặt. Đã bao lâu rồi cô không có một giấc mơ ướt át?

Ngày hôm sau, Tô Tình quyết định. Cô phải thay đổi.

Cô mặc một bộ đồ công sở nghiêm túc, trang điểm nhạt. Cô đi… phỏng vấn xin việc.

Với kinh nghiệm làm “trợ lý” (kiêm tình nhân) cho kim chủ cũ, học lỏm được vô số kỹ năng văn phòng, cộng thêm khả năng ngoại ngữ, cô nhanh chóng được nhận vào làm thư ký cho một công ty xuất nhập khẩu.

Cô cũng tìm một căn hộ chung cư mới. Nhỏ hơn, nhưng ấm cúng. Và quan trọng nhất, nó chỉ cách trại ngựa của Lý Quân… hai mươi phút lái xe.

Buổi chiều, khi cô vừa ký hợp đồng thuê nhà xong, chuẩn bị về căn hộ cũ dọn dẹp, thì có hai người bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô.

Là Vệ Tiểu Kiệt. Và Vân Tú.

Cô gái nhỏ nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. Rõ ràng là đã khóc rất nhiều.

Tô Tình nhíu mày. “Hai người… tìm tôi có việc gì?”

Vân Tú hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm. Cô bé bước tới, nhìn thẳng vào mắt Tô Tình.

“Chị Tình… Em đến đây… không phải để đánh ghen.”

Bình luận

Để lại bình luận