Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: LỜI THÚ TỘI TRONG BÓNG TỐI

Kha Tùng Ứng đang phát điên vì nhịn.

Anh cần cô. Anh cần cô như cần không khí.

Ngày hôm sau, anh không đưa cô về nhà. Anh lại đưa cô đến tiệm net.

“Tại sao lại đến đây?”

“Anh… anh quên đồ.”

Anh kéo cô vào phòng riêng. Cửa vừa đóng, anh đã ép cô vào tường.

“Kha Tùng Ứng!”

“Anh không chịu nổi nữa.” Anh gầm gừ. Anh hôn cô, ngấu nghiến.

Bên ngoài, là tiếng chửi thề, tiếng đập bàn phím. Bên trong, là tiếng thở dốc, tiếng môi lưỡi va chạm.

Sự tương phản đó, làm mọi thứ trở nên kích thích một cách bệnh hoạn.

Tay anh luồn vào áo cô, lần này, không còn do dự. Anh kéo áo lót cô lên. Bầu ngực mềm mại, căng tròn, bật ra, rơi vào lòng bàn tay anh.

“A…” Tô Nhuyễn rên lên.

Anh xoa nắn. Anh bóp. Anh muốn cảm nhận cô.

“Nói cho anh biết,” anh thở hổn hển, môi lưỡi di chuyển xuống cổ cô. “Em mơ thấy gì?”

“Em… em không…”

“Nói dối.” Anh cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô. “Em mơ thấy anh, đúng không?”

“Vâng…”

“Mơ thấy anh làm gì em?”

Tô Nhuyễn xấu hổ đến muốn chết. “Em… mơ thấy anh… hôn em…”

“Hôn ở đâu?” Tay anh vẫn đang xoa nắn ngực cô.

“Ở… ở môi…”

“Chỉ môi thôi à?” Anh cười. Tay anh di chuyển, ngón cái khẩy nhẹ vào đầu vú đã cứng lên.

“A!”

“Ở đây?”

“…Vâng.”

“Và…” anh thì thầm, tay kia trượt xuống, qua bụng, đến mép váy cô. “Ở đây?”

“Kha Tùng Ứng!” Tô Nhuyễn hoảng hốt. “Đừng… Sẽ bị… bị thấy…”

“Ai thấy? Chỉ có anh.”

Anh chuẩn bị vén váy cô lên.

“ĐM!”

Anh đột ngột dừng lại. Anh chửi thề. Anh đấm mạnh vào tường, ngay sát đầu cô.

Tô Nhuyễn giật nảy mình, im bặt.

Kha Tùng Ứng thở hổn hển, kéo quần áo cô lại. Anh tựa trán vào tường, cố gắng bình ổn hơi thở.

“Anh xin lỗi.” Anh nói, giọng khàn đặc. “Anh… anh suýt nữa… Chết tiệt.”

Anh không thể làm vậy với cô. Không phải ở nơi bẩn thỉu này.

Anh nắm tay cô. “Đi. Anh đưa em về.”

Anh kéo cô ra khỏi tiệm net.

Và ngay lúc họ bước ra cửa sau, một nhóm nữ sinh ở bên kia đường nhìn thấy.

Phương Đình.

Cô ta nhìn thấy Kha Tùng Ứng đang nắm tay Tô Nhuyễn. Anh đang chỉnh lại cổ áo cho cô, một cử chỉ dịu dàng đến không ngờ.

Ánh mắt Phương Đình tóe lửa.

“Mẹ kiếp,” cô ta nghiến răng. “Con nhỏ mù đó. Nó dám cướp Kha Tùng Ứng?”

“Chị Phương,” một đứa đàn em nói. “Hay là… mình dùng lại chiêu cũ?”

Phương Đình cười nhạt. “Chiêu cũ? Không. Lần này,” cô ta rít điếu thuốc. “Phải chơi lớn hơn.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận