Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vân Bạch mím môi dưới, tựa hồ có chút buồn bực “Vậy thì gọi là cái gì? Gọi là… Chủ nhân? ”

Giọng nói chàng trai là loại ngữ điệu nhẹ nhàng không thèm để ý, nói rõ ràng, để ý khi nói chuyện với cô, anh luôn điều chỉnh giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết

Oành.

Mặt Quý Hạ đỏ lên.

Gọi chủ nhân không phải quá tình thú chứ?

“Không không không không, tôi không phải ý này, anh vẫn là gọi tôi là Chủ… nhầm, vẫn gọi là Hạ Hạ đi.”

Hai chữ chủ nhân này cứ quanh quẩn trong đầu cô, thiếu chút nữa làm cho cô thuận miệng nói ra.

Người bên cạnh cúi đầu cười một tiếng.

Quý Hạ mơ hồ nghe ra sự việc có chút không đúng, theo bản năng giương mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn vô tội, giống như vừa rồi tiếng cười khẽ kia, không phải từ anh phát ra.

“Hạ Hạ ngoại trừ tôi, không có thích người nào khác chứ?”

Vân Bạch chậm rãi mở miệng

Quý Hạ lắc đầu.

“Vậy tại sao lại không hài lòng?”

Anh cúi đầu, đáy mắt mang theo nghi hoặc, “Cô thích mèo, tôi có thể biến thành mèo, cô thích bộ dáng này của tôi, thì lập tức tôi có thể biến thành bộ dáng này cho cô xem, vì sao không muốn? Cô thích nó mà, phải không? ”

Rõ ràng lúc nhìn thấy mặt anh, ánh mắt cô cũng thay đổi.

Cho dù chỉ là thích diện mạo, đó cũng là thích.

Quý Hạ im lặng, vì sao cô lại muốn nói chuyện với một con mèo.

“Tôi cũng thích Hạ Hạ nha, tôi thích về nhà với cô.”

Tôi đã muốn về nhà với cô từ lâu rôi.

“Hơn nữa là Hạ Hạ có thể tự mình phát hiện ra bí mật của tôi.”

Anh có thể trở thành con người.

Chính mình ôm anh trở về, chính mình phát hiện anh có thể biến thành người, nhưng anh không làm gì cô cả, vì sao thái độ cô thay đổi chứ?

Anh cũng không muốn người khác tiếp cận Hạ Hạ của anh.

Những lời của Vân Bạch có lẽ đã bị kìm lại kể từ khi anh trở thành một con người lúc Quý Hạ phát hiện, cả người anh bắt đầu có một loại cảm giác mới, chính là ủy khuất

Mà nhân vật chính, giờ phút này có chút luống cuống tay chân, nhưng nhìn thấy trong con ngươi màu hổ phách của anh tràn đầy những ủy khuất vụn vặt, vẫn không nhịn được giơ tay lên, sờ lỗ tai mèo của anh, “Thật xin lỗi nha, Cam Ngọt, tôi chỉ nghĩ đến bản thân, không chú ý tới cảm xúc của anh.”

Con mèo nhà cô là một con mèo hoang, tính khí của nó dường như tương đối nhạy cảm, nhận thấy một chút ý tứ duy trì khoảng cách xa cách của cô cũng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều thêm, mặc dù cô tuân theo bản năng và lễ nghi của loài người.

Là cô vô ý, nhưng thật sự là không thể đột nhiên cùng một đàn ông trưỡng thành, cọ mặt linh tinh…

Giây tiếp theo.

Môi chàng trai mang theo một sự ấm nóng, phủ lên trên môi mình.Anh không biết lấy trộm đồ ngọt từ đâu, chắc là đồ uống trước đó chưa uống hết.

Một chút hương vị trái cây chua ngọt, ẩn trong khóe môi nóng rực, giống như là mưu đồ đã lâu, rục rịch, trực tiếp mà dứt khoát đè lên như vậy.

Cô không muốn nghe thêm một câu nào nữa.

Quý Hạ choáng váng.

Hai mắt trợn lên, nhìn gương mặt tinh xảo có chút lạnh lùng cách cô rất gần.

Anh rũ mí mắt xuống, đôi mắt màu hổ phách trong veo nửa kín nửa hở ẩn hiện một tia sáng, trong veo ẩm ướt.

Động tác của anh cũng rất xa lạ, sau khi dán lên, dừng lại vài giây, mới phảng phất như nhận ra mình nên làm cái gì đó, lưỡi mềm mại lộ ra.

Đôi môi ngứa ngáy.

Quý Hạ hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau, đẩy ‘con mèo’ nhà mình ra.

Cho dù là đẩy ra, trên môi cũng giống như dính vào tiếng hít thở nóng rực không thoát được, còn có hơi thở chua ngọt giữa hô hấp kia.

Cái này…

Đây là một cái hôn nhẹ hay là bị con mèo liếm??

Đáy mắt Quý Hạ tràn ngập khiếp sợ, theo bản năng che môi lại

Vân Bạch nhìn động tác của Quý Hạ, khóe môi hơi mím lại, cúi đầu, lỗ tai mèo con trên đầu cũng run rẩy, tựa như có chút khẩn trương xù lông kéo xuống, giọng nói yếu đến mức cơ hồ không nghe thấy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận