Chương 26

Thiếu gia bá đạo như thế, khiến cho Nịnh Bảo vừa yêu vừa sợ: ” Thiếu gia… Em…”
Ôn Thời Kình cắt ngang Nịnh Bảo: “Đừng nói cái gì nữa, em đi thay quần áo trước đi.”
“Quần áo?” Sau khi Nịnh Bảo sửng sốt thì mới nhận ra mình nên thay trang phục hầu gái, nhưng cậu đã là phu nhân của thiếu gia rồi, vì sao còn mặc trang phục hầu gái.
“Thiếu gia… Nịnh Bảo không thích mặc quần áo hầu gái …” Nịnh Bảo thực sự không muốn tiếp tục làm người hầu, bởi vì cậu cảm thấy nếu làm như vậy thì dường như mối quan hệ của cậu với thiếu gia không có chút tiến triển nào, trong lòng thiếu gia vẫn chỉ coi cậu như một người hầu mà thôi.
Nghĩ đến đây, vẻ hạnh phúc lúc nãy của Nịnh Bảo lập tức hóa thành bong bóng rồi tiêu tan: “Có phải thiếu gia vẫn chỉ xem Nịnh Bảo làm người hầu thôi không, anh rõ ràng nói Nịnh Bảo đã là phu nhân của anh rồi…”
Nói một hồi thì Nịnh Bảo bắt đầu khóc thút thít, cảm thấy rất uỷ khuất, cảm giác thiếu gia chỉ đang chơi đùa thân thể cùng cảm xúc của cậu.
“Anh chỉ thích nhìn em mặc váy ren thôi, đi vào mặc đi.” Ôn Thời Kình chỉ coi đó là một loại tình thú, chứ anh thật sự không muốn Nịnh Bảo làm người hầu của mình, cho dù là người hầu đi chăng nữa thì cũng phải là người hầu của một mình anh.
Nịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm khi nghe thiếu gia nói vậy, sau đó vui vẻ bước từng bước nhỏ đi thay quần áo.
Ôn Thời Kình sớm đã yêu cầu quản gia chuẩn bị một phòng đầy quần áo người hầu, bên trong đã chật kín quần áo, làm cho người nhìn hoa mắt.
Nịnh Bảo muốn chọn một bộ để mặc, nhưng lại sợ sau khi mặc vào sẽ không đủ gợi cảm, thiếu gia sẽ không thích.
Cuối cùng, Nịnh Bảo đã chọn chiếc sεメy nhất, gần như trong suốt, phía trên là một phần trông giống như một chiếc yếm, có hai sợi dây có thể buộc quanh cổ, vì nó trong suốt nên cậu có thể nhìn thấy cả nhũ hoa của mình, phía dưới là một chiếc váy ren, cũng trong suốt, còn có thể nhìn rõ màu qυầи ɭóŧ bên trong.
Nịnh Bảo xoay người trước gương, thầm nghĩ thiếu gia sẽ thích.
Nịnh Bảo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, chậm rãi đi ra cho thiếu gia xem.
Ai ngờ người đàn ông đó lại đến, đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với thiếu gia, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.
Nịnh Bảo đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên hề, hai mắt đỏ hoe, đang định chạy thay quần áo.
Nhưng thiếu gia đã để ý thấy cậu, còn gọi cậu lại.
Nịnh Bảo liếc mắt nhìn người đàn ông kia, lại nhìn về phía thiếu gia, sau đó lắc đầu từ chối: “Thiếu gia, anh cứ nói chuyện đi, Nịnh Bảo không quấy rầy nữa.”
Nhìn thấy người hầu nhỏ lại chuẩn bị chạy trốn, Ôn Thời Kình trực tiếp đi đến bắt cậu lại.
Sau khi bắt được tay cậu, anh nhìn kỹ hơn thì thấy cậu hầu nhỏ của anh ăn mặc rất gợi cảm, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ côn ŧᏂịŧ, thiếu chút nữa đã bị anh trai của anh nhìn thấy.
Ôn Thời Kình vội vàng ôm Nịnh Bảo vào trong lòng, dùng thân thể của mình chặn đi tầm mắt của anh trai, không cho anh trai nhìn ngắm bảo bối của mình.
Sau đó Ôn Thời Kình cúi đầu nói bên tai Nịnh Bảo: “Bảo bối, sao em lại mặc thế này?”
Nịnh Bảo cho rằng thiếu gia không thích cậu mặc như vậy, cho nên hoảng sợ nói: “Vậy … để Nịnh Bảo đi thay bộ khác.”
“Không cần thay, anh rất thích.” Ôn Thời Kình còn sắp chảy cả máu mũi, bảo bối của anh thật sự quá gợi cảm, vừa đáng yêu vừa gợi cảm, thật sự là muốn gϊếŧ anh mà.
Ngay sau đó Ôn Thời Kình ôm Nịnh Bảo đi tới sô pha, mặc kệ sự tồn tại của anh trai mình, bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.
Người đàn ông đó cũng được coi như là người yêu cũ của thiếu gia, làʍ t̠ìиɦ trước mặt người yêu cũ, Nịnh Bảo không làm được, cậu dùng tay đẩy thiếu gia ra: “Thiếu gia… đừng…”
Sự phản kháng của cậu càng làm cho thiếu gia thêm phấn khích, Ôn Thời Kình đưa tay xuống dưới váy Nịnh Bảo, dùng ngón tay xoa xoa tiểu huyệt của Nịnh Bảo, sau đó thì anh dùng ngón tay dính đầy da^ʍ thuỷ của mình ra, rửa sạch da^ʍ thuỷ trên ngón tay: “Da^ʍ thuỷ của em thật ngọt. ”
Nịnh Bảo xấu hổ đến mức phải nhanh chóng che mặt lại.
Ôn Hạo đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ: “Hai người đã hẹn hò rồi?”
Nịnh Bảo không dám nói chuyện với anh ta, chỉ cúi đầu im lặng.
Ôn Thời Kình thoải mái thừa nhận: “Ừm.”
Nịnh Bảo cảm thấy mình đã cướp đoạt bạn trai của người ta, trong lòng rất tội lỗi: “Cái kia… Nịnh Bảo và thiếu gia không có…”
Dù gì người đàn ông này cũng sắp đính hôn với thiếu gia, còn mình thì không thể đính hôn với thiếu gia được, cho nên Nịnh Bảo trực tiếp nói với Ôn Hạo: “Khi nào thiếu gia muốn thì Nịnh Bảo đi ngay… “

Bình luận

Để lại bình luận