Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh… sao biết được…” Giọng Lục Hiểu Dư run rẩy, xen lẫn ngượng ngùng và chút hoang mang.

Tống Ngụy không vội đáp lời, ngón tay nghịch ngợm vài lọn tóc mai mềm mại của cô. Ánh mắt hắn không tự chủ lướt xuống đôi gò bồng ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, bạc môi phóng khoáng cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý:

“Cô Lục, thật ra bàn tay tôi đo lường rất chuẩn xác. Không chỉ riêng vòng ngực, đến cả vòng eo hay số đo vòng ba của cô, Tống Ngụy tôi đây đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

“Đồ điên! Anh biến thái vừa thôi!” Cô hét lên, mặt đỏ bừng.

Hắn khinh khỉnh “Ồ” lên một tiếng, điệu bộ vẫn đầy vẻ bỡn cợt: “Biến thái cũng phân chia cấp bậc sao? Vậy theo ý cô Lục, loại biến thái như tôi nên được xếp vào cấp độ mấy?”

Lục Hiểu Dư nhìn bộ mặt dửng dưng không một chút ngượng nghịu của hắn, cơn giận trong lòng càng thêm sôi sục. Cô hất mạnh tay hắn ra khỏi tóc mình, gương mặt lạnh tanh:

“Yên tâm, ngài số hai thì không ai dám nhận số một.”

“Bởi đâu phải ai cũng đủ trình độ động dục giống như tôi. Vậy nên Dư Dư à, ngoài tôi ra, e rằng không ai có thể làm cô sung sướng nổi đâu.” Hắn đáp trả, giọng điệu đầy tự mãn.

“…” Cái tên khốn kiếp này!!!

Biết cô sắp sửa nổi cơn tam bành, Tống Ngụy cũng thôi không chọc tức cô thêm nữa. Cô mà nổi điên lên thì hậu quả khó mà lường trước được.

“Tắm xong nhớ xuống nhà dùng bữa. Nếu không tiện thì gọi người hầu mang đồ ăn lên đây cũng được.” Hắn chuyển chủ đề, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn.

“Cảm ơn ngài Tống đã quan tâm, nhưng tôi tự có tay có chân, có thể tự mình mò xuống bếp ăn được.” Cô đáp trả cộc lốc.

Cô đi thẳng vào phòng tắm, để lại người đàn ông đứng đó cùng nụ cười nham hiểm trên môi. Tống Ngụy híp mắt nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô, đặc biệt là bờ mông căng mọng ẩn hiện phía sau tà áo sơ mi rộng. Quả nhiên rất mê người!.

Lục Hiểu Dư tắm rửa xong xuôi, bước ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu nữa. Đoán chừng hắn đã sớm xuống dưới nhà dùng bữa, nhưng khi cô đi xuống phòng ăn vẫn không thấy hắn đâu. Cô đành thuận miệng hỏi đại một người hầu đang đứng gần đó:

“Anh ta… đi đâu rồi?”

“Thưa cô, tiên sinh đã đi làm rồi ạ.” Người hầu kính cẩn đáp.

Đi làm rồi?

Cũng phải thôi, người đứng đầu cả một tập đoàn lớn như Hoành Dực, bận rộn cũng là điều hiển nhiên.

“Cô Lục, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời cô vào trong dùng bữa.” Dì Mai bước đến, nhẹ nhàng nói.

Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Nhìn quanh căn nhà rộng lớn, đâu đâu cũng có người hầu đang cần mẫn dọn dẹp, lòng hiếu kỳ trong cô càng lúc càng dâng cao. Cô quay sang nhìn dì Mai đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng hỏi:

“Hôm nay trong nhà có tiệc hay sao ạ?”

“Thưa cô, Bạch Viện không bao giờ tổ chức tiệc ạ. Sao vậy ạ? Cô Lục muốn tổ chức tiệc sao? Nếu vậy để tôi đi hỏi ý kiến của tiên sinh.” Dì Mai đáp, có chút ngạc nhiên.

“À không! Không cần phải hỏi ý kiến anh ta đâu ạ!” Cô vội vàng xua tay: “Chỉ là tôi thấy hôm nay trong nhà đông người quá… nên có hơi tò mò một chút thôi…”

“Đông sao ạ?” Dì Mai có chút khó hiểu, rồi lại chợt “À” lên một tiếng. Bà thân thiện giải thích: “Vì tiên sinh không thích sự ồn ào nên hầu hết người hầu trong nhà đều làm việc trong khoảng thời gian ngài ấy ra ngoài. Hoặc sẽ làm việc vào những lúc ngài ấy ở trong phòng làm việc riêng ạ.”

Lục Hiểu Dư không nói gì thêm, chỉ ậm ừ đáp lại cho qua chuyện. Biết là nhà rộng thì cần nhiều người chăm sóc, nhưng mà có nhất thiết đến nỗi mỗi một mét vuông đất cũng đều có người đứng trông coi hay không?

Sau khi dùng xong bữa sáng, vì quá rảnh rỗi nên cô quyết định ra khuôn viên trước nhà đi dạo một vòng. Dù đã biết trước rằng nơi này rất rộng lớn, nhưng cô không ngờ nó lại rộng đến mức này.

Rốt cuộc thì nơi này rộng lớn đến mức nào cơ chứ? Thậm chí cô còn nhìn thấy cả một hồ nước nhân tạo khổng lồ. Chỉ một mình hắn sống ở đây thôi sao? Hắn không cảm thấy cô độc à?

Sở thích của người giàu, đúng là kỳ lạ thật!

Chuông điện thoại reo lên mấy tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Lục Hiểu Dư vội vàng đưa mắt nhìn màn hình. Thấy dãy số điện thoại quen thuộc hiện lên, cơ mặt cô liền trở nên cứng đờ.

Là điện thoại của Giang Vũ. Cô có nên nghe máy không?

Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, đến khi hồi chuông cuối cùng sắp sửa kết thúc, cô mới nhấn vào nút trả lời cuộc gọi.

“Em nghe đây.”

“Tối nay em có rảnh không? Chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?” Giọng Giang Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, ấm áp và dịu dàng.

“Tối nay em bận mất rồi, không thể cùng anh đi ăn được.” Cô từ chối khéo, rồi lại nhớ đến chuyện mình sẽ phải ở lại đây trong vòng một tháng, liền cẩn thận nói thêm: “Sắp tới em không có ở nhà, chắc phải tầm một tháng hơn em mới quay trở lại. Nếu không có chuyện gì quan trọng lắm, anh đừng gọi điện cũng đừng đến tìm em nhé.”

Mi tâm Giang Vũ khẽ nhíu lại, hồi lâu anh mới lên tiếng, giọng có chút buồn bã: “Dư Dư, em là đang… cố tình tránh né anh sao?”

Cô thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Em không có tránh né anh. Chỉ là tạm thời em sẽ ở ngoài một thời gian, khi nào trở về em sẽ báo cho anh biết sau. Tóm lại cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh đừng quá lo lắng…”

“Sao lại không lo lắng cho được chứ? Em là…” Giang Vũ ngừng lại giữa chừng, nhận thấy mình sắp sửa nói ra những lời không nên nói, anh đành cố gắng kiềm chế bản thân, tiết chế lại những gì cần tiết chế. Giọng anh trầm xuống: “Được rồi, khi nào về nhớ báo cho anh biết.”

“Vâng, vậy em cúp máy trước nhé?” Cô nói, đúng lúc định tắt máy thì lại nghe thấy đầu dây bên kia tiếp lời.

“Vậy còn buổi thử vai thì sao? Lẽ nào em định từ bỏ, không đi nữa à?” Giọng anh có chút ngập ngừng: “Dư Dư, em định thất hứa với anh sao?”

Lục Hiểu Dư sợ anh hiểu lầm mình, vội vàng lên tiếng bác bỏ: “Không có! Em vẫn sẽ đi mà! Chỉ là em tạm thời không ở nhà thôi, còn lại em vẫn đi làm đầy đủ. Anh yên tâm đi, những gì em đã hứa với anh, em chắc chắn sẽ thực hiện được.”

Giang Vũ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, vậy thì gặp em tại buổi thử vai sau nhé.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận