Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Hai Gọng Kìm
“A lô, hiệu trưởng Mã ạ?”
“Cô Tưởng đấy à! Nghỉ phép gì mà lâu thế!” Giọng hiệu trưởng Mã ở đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột. “Sắp hết năm rồi, cô không thể ích kỷ thế được. Học sinh cần cô. Hay là… tôi tăng lương cho cô nhé? Ngày mai cô trở lại dạy được không?”
Tưởng Hân siết chặt điện thoại, hình ảnh gã phó hiệu trưởng béo ị, trán hói lại hiện về. “Hiệu trưởng, ông đã làm điều ông hứa với tôi chưa? Khi nào lão hiệu phó Phan Phú đó chuyển đi, tôi sẽ quay lại.”
“Ái chà, cô Tưởng ơi là cô Tưởng! Cô cũng biết chức giáo viên với phó hiệu trưởng nó khác nhau thế nào mà! Tôi làm sao mà đuổi ông ta đi được!”
“Vậy thì tôi từ chức!”
“Đừng đùa nữa!” Hiệu trưởng Mã lập tức đổi giọng, chuyển sang năn nỉ. “Trường chúng ta khó khăn thế nào cô cũng biết. Lương của cô đã là cao nhất trường rồi. Cô mà đi thì ai dạy bọn trẻ đây? Cô nỡ lòng bỏ mặc chúng nó sao?”
Câu nói đó đánh trúng vào điểm yếu của Tưởng Hân. Cô im lặng, mắt đỏ hoe.
“Vậy… nếu còn có lần sau nữa,” cô nghiến răng, giọng khàn đi, “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Được, được! Quyết định vậy nhé! Ngày mai nhớ trở lại trường!”
Ông ta cúp máy vội vàng. Ở một văn phòng khác, hiệu trưởng Mã ném điện thoại xuống bàn, quay sang gã đàn ông bụng phệ, đầu trọc đang ngồi đối diện.
“Phan Phú! Ông liệu mà thu liễm lại đi! Tôi vất vả lắm mới tuyển được cô giáo biết ngôn ngữ ký hiệu. Ông mà làm con bé nó chạy mất, tôi với ông không xong đâu!”
Phan Phú cười hề hề, xoa hai tay béo múp vào nhau. “Yên tâm. Tôi biết rồi. Cùng lắm tôi trả lương cho cô ta gấp đôi, trích từ lương của tôi. Chỉ là dọa dẫm con bé một chút thôi mà, làm gì căng.”

Kỷ Thừa kết thúc buổi giảng. Mấy nữ sinh bạo dạn còn nán lại vẫy tay chào anh. Anh gật đầu, thu dọn máy tính rồi đi thẳng sang phòng bên cạnh.
Tưởng Hân đang gục mặt trên bàn, hai vai run run.
“Sao mắt lại đỏ? Khóc à?” Anh nhíu mày.
Cô ngẩng lên, uất ức kéo tay áo khoác, để lộ vết bầm tím trên cổ tay. “Anh nhìn xem! Anh làm cái quái gì trên người em thế này? Anh đúng là đồ biến thái! Em biết giấu đi đâu?”
Kỷ Thừa bật cười, tiếng cười trầm thấp. Anh kéo cô đứng dậy, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại, kéo cô sát vào người mình. “Dấu vết này là để khẳng định em là của ai. Đáng lẽ anh nên cắn ở chỗ nào dễ thấy hơn mới phải.”
“Chúng ta…” Cô cố gắng đẩy anh ra, “Chúng ta không phải…”
“Không phải cái gì?” Anh siết chặt tay, giọng nói lạnh đi. “Em định nói chúng ta không là gì của nhau à? Hân Hân, em đừng chọc anh tức giận.” Anh ghé sát tai cô. “Nếu không, đêm nay sẽ không chỉ đơn giản là mấy dấu hôn này đâu.”
Tưởng Hân cứng họng. Cô cảm thấy mình bị anh ta đe dọa, bị dồn vào chân tường.
Anh ta thản nhiên nắm lấy tay cô, kéo đi. “Đi ăn cơm.”
Ra khỏi tòa nhà, đi giữa sân trường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ. Một vị giáo sư nổi tiếng, điển trai lại đang nắm tay một cô gái nhỏ bé, quấn khăn kín mít.
“Anh làm giáo viên mà!” Tưởng Hân xấu hổ, cố giật tay ra. “Anh không sợ mọi người đàm tiếu sao?”
“Đàm tiếu?” Anh ta nhướng mày. “Trường học cho phép tự do yêu đương. Giáo sư thì không được yêu à? Hay là,” anh ta dừng lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, “Em không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta? Em muốn làm người tình bí mật của anh, đúng không?”
Rõ ràng là anh ta đang cố tình bẻ cong lời nói của cô!
Cô tức đến đỏ mặt, định phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh ta, mọi lời nói lại nghẹn lại.
Anh ta cười nhạt. “Ngoan. Đừng nói những lời khiến anh tức giận,” anh ta siết nhẹ tay cô. “Bằng không, anh sẽ trừng phạt em. Em biết anh sẽ làm thật mà.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận