Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trên mặt Tạ Chu dính từng vệt chất lỏng màu trắng, trên lông mi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi, trông vừa ngoan ngoãn vừa thiếu cᏂị©Ꮒ. Louis bóp cằm Tạ Chu, nói bằng giọng khá thỏa mãn: “Nuốt vào hết đi, ngoan.”
Hầu kết nhỏ xinh của Tạ Chu di chuyển, chịu đựng cảm giác buồn nôn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ngập mùi tanh trong khoang miệng xuống.
Louis không nhịn được mà cúi người xuống liếʍ mυ”ŧ khuôn mặt của Tạ Chu, có phần sung sướиɠ khen ngợi: “Hôm nay ngoan quá, Tạ Chu.”
Giọng điệu lưu luyến gọi tên Tạ Chu, yết hầu của cậu đau buốt, giữa hai chân còn kẹp thịt quả chín rục, cả người đều bị lăn lộn đến khó chịu nhưng khi nghe thấy tiếng Louis gọi, cậu kề sát vào, bám vào phần eo lưu sướиɠ của Louis, tựa đầu vào eo bụng hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Đau quá đi, Louis, miệng tôi đau quá.”
Âm điệu của cậu khe khẽ nỉ non, nghe vào tai cực kỳ đáng thương. Louis ôm Tạ Chu ngồi dậy, moi đóng thịt quả nho bị giã đến mềm nát từ trong cái huyệt trơn ướt lầy lội đến rối tinh rối mù của cậu, thứ đó trộn lẫn với vị tanh, cực kỳ quyến rũ.
Hôm nay hiếm khi Louis không lại làm chuyện quá mức, lấy thuốc mỡ trong ngăn tủ ra bôi một chút lên khóe miệng Tạ Chu, lại bưng nước mật ong đút cho cậu.
Theo như kế hoạch, buổi tối của ngày trước khi Louis đưa Tạ Chu ra ngoài gần như cũng không khác mấy so với ngày thường, Tạ Chu vẫn đúng giờ về phòng, ngoan ngoãn rửa mặt lên giường.
Louis đi từ trong phòng tắm ra là đã thấy Tạ Chu giấu mình trong chăn, nửa che nửa lộ một nửa khuôn mặt non mềm, hàng mi dài và dày khép hờ để lộ mí mắt mỏng manh, mạch máu sắc lạnh hơi hơi hiển lộ. Louis không nhịn được mà duỗi tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của cậu.
Cảm giác tê dại trên mặt không thể đuổi đi được, Tạ Chu vốn chưa ngủ sâu giấc đã bị quấy rầy, mê màng mở to mắt ra, nhẹ nhàng chớp chớp mắt. Louis cúi người nhìn biểu tình mềm mại của Tạ Chu, tâm tình vui sướиɠ cười lên thành tiếng, sau đó lên giường, duỗi tay ôm chầm Tạ Chu vào lòng.
“Tạ Chu, ngày mai cùng tôi ra ngoài đi.” Louis giơ tay, tùy ý miêu tả những đường nét trên khuôn mặt mơ màng của Tạ Chu, ngữ điệu bình thản giống như đang nói “Thời tiết hôm nay không tệ” vậy.
Tạ Chu nằm trong lòng Louis ngẩng đầu lên, cằm và cổ tạo thành một độ cong xinh đẹp, đồng tử đen như mực hơi mở to ra: “Thật không?” Khi cậu nói chuyện trong giọng nói vẫn còn giọng mũi của người mới tỉnh ngủ, giống như một chú mèo con vậy.
“Ừ, nhưng phải xem đêm nay cậu biểu hiện thế nào, nếu như tôi không hài lòng, vậy thì cậu cứ ở đây đi.” Louis thuận miệng nói một câu uy hϊếp, với cái tính cách đυ.ng chuyện là nhu nhược như Tạ Chu đương nhiên sẽ tin là thật.
Tạ Chu nhô đầu ra khỏi ngực Louis, tay khẽ túm ống tay áo của hắn, dù giọng điệu rất bình thản nhưng âm cuối lại thật sự rất mềm mại: “Louis, tôi sẽ nghe lời…”
Louis cười khẽ, tay đã men theo đường con lưu sướиɠ ở eo Tạ Chu, trượt vào kẽ mông nằm giữa mông thịt đầy đặn mềm mại của cậu, miết lên miết xuống, ái muội trêu chọc. Thỉnh thoảng hắn sẽ xoa nắn mông thịt trơn mềm đàn hồi một chút, ngón tay mang theo ý ám chỉ vê tròn ở hậu huyệt, xương cụt của Tạ Chu tê dại, cảm giác đó bắn thẳng đến da đầu, khiến cậu bất an mà uốn éo eo.
“Ưm~” Khi một ngón tay của Louis đâm vào hậu huyệt chặt khít, Tạ Chu duỗi thẳng chân, đôi chân dài non mịn và mu bàn chân tạo thành một đường thẳng tắp, dáng vẻ như đang cực kỳ nhẫn nại vậy.
Louis không hề nương tay, lại thêm một ngón tay nữa. Hậu huyệt chưa trải qua khai thác bọc chặt lấy ngón tay thon dài của hắn. Louis duỗi tay tuột quần Tạ Chu xuống khoeo chân, giơ tay vỗ vỗ mông thịt co chặt của cậu: “Thả lỏng một chút, Tạ chu.”
Giọng Louis quá dịu dàng, âm cuối triền miên nhả ra thành âm điệu tên cậu, Tạ Chu mơ mơ màng màng xụi lơ eo bụng, miệng huyệt buông lỏng một chút, Louis nhân cơ hội này lại nhét thêm một ngón tay nữa vào, Tạ Chu bị Louis thọc cắm mấy cái, hậu huyệt dễ dàng rỉ ra từng dòng tràng dịch, bôi trơn đường đi khô khốc. Ngón tay của Louis cắm vào càng sâu hơn, đốt ngón tay hơi cong lại, chạm được đến điểm mẫn cảm nhô lên.

Bình luận

Để lại bình luận