Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Hai Người Phụ Nữ

Tô Tình có chút bất ngờ. “Không đánh ghen? Vậy em đến để chúc phúc à?”

“Không phải!” Vân Tú lắc đầu, nước mắt lại chực trào ra. “Em… em đến để xin chị.”

“Xin tôi?”

“Xin chị… đối xử tốt với anh hai.” Giọng cô bé vỡ ra. “Anh hai là người tốt nhất trên đời này. Anh ấy đã chịu khổ nhiều rồi. Em… em không xứng với anh ấy. Em biết anh ấy không yêu em. Nhưng… chị… em không biết chị là người thế nào. Em chỉ xin chị, đừng làm anh ấy tổn thương.”

Vệ Tiểu Kiệt đứng bên cạnh, cũng gật đầu lia lịa. “Đúng đó chị! Anh hai tốt lắm! Chị đừng lừa anh ấy!”

Tô Tình nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Một đứa ngây thơ đến đau lòng. Một đứa thì trung thành đến ngốc nghếch.

Cô bật cười. “Hai đứa nghĩ chị là yêu tinh đến đây để hại anh hai của mấy đứa à?”

“Em không có ý đó!” Vân Tú vội vàng giải thích. “Em chỉ là…”

Tô Tình thở dài. Cô nhìn cô bé. “Chị không hứa trước được điều gì. Nhưng chị có thể nói… chị cũng thật lòng.”

“Thật lòng?” Vân Tú ngước lên.

“Ừ. Chị cũng muốn… đối xử tốt với anh ấy.”

Tô Tình mời hai đứa vào nhà. Vệ Tiểu Kiệt tò mò ngó nghiêng căn hộ áp mái xa hoa, mắt tròn xoe. Vân Tú thì chỉ rụt rè ngồi ở mép sofa.

Đúng lúc này.

Chuông cửa vang lên. Dồn dập và thô bạo.

Tô Tình nhíu mày. Cô không đợi ai cả.

Cô ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là một người phụ nữ trung niên, vận một bộ sườn xám gấm Thượng Hải đắt tiền, tóc búi cao, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy. Gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, nhưng không giấu được vẻ khắc bạc và tham lam.

Là Tiền Tuệ Ương. Mẹ nuôi của cô.

“Mẹ? Sao… sao mẹ biết con ở đây?” Tô Tình sững người.

Tiền Tuệ Ương không thèm trả lời. Bà ta đẩy cô ra, xăm xăm bước vào nhà.

“Nghe nói mày bị Kim Dự Phụng đá rồi?” Giọng bà ta chói lói.

Tô Tình siết chặt tay. “Ai nói với mẹ?”

“Cần ai nói? Cả cái giới này ồn lên rồi!” Bà ta liếc thấy Vệ Tiểu Kiệt và Vân Tú, nhíu mày. “Bạn mày à? Đuổi chúng nó về đi. Tao có chuyện quan trọng cần nói.”

“Có gì mẹ cứ nói.” Tô Tình lạnh lùng.

Tiền Tuệ Ương hừ một tiếng. Bà ta ném một xấp ảnh lên bàn. Toàn là ảnh đàn ông. Già có, trẻ có, béo có, gầy có.

“Đây, tao lọc cho mày mấy mối mới. Toàn là đại gia. Mày chọn một thằng đi. Nhân lúc cái mác ‘người của Kim Dự Phụng’ còn nóng, giá còn cao.”

Vân Tú và Vệ Tiểu Kiệt há hốc miệng kinh hãi.

Tô Tình nhìn xấp ảnh. Máu trong người cô như đông lại.

“Mẹ…” Cô gằn giọng. “Con nói rồi. Con không làm nữa.”

“Mày nói cái gì?” Tiền Tuệ Ương trừng mắt. “Không làm? Không làm thì mày cạp đất mà ăn à? Mày nghĩ mày còn trẻ lắm sao? Mày không làm, thì lấy tiền đâu mà gửi về cho tao? Lấy tiền đâu nuôi thằng em trai vô tích sự của mày?”

“Đó là con trai của mẹ, không phải em trai con!” Tô Tình hét lên. “Con không phải máy rút tiền!”

“À, mày giỏi rồi!” Tiền Tuệ Ương cười khẩy. “Mày dám cãi tao? Thế tiền chia tay đâu? Kim Dự Phụng đá mày, không lẽ không cho mày một xu nào? Thẻ đâu? Đưa đây cho tao!”

“Không có.”

“Mày dám nói dối?” Bà ta xông tới, định giật túi xách của Tô Tình.

“Con nói, không có!” Tô Tình giằng lại.

“Mày… con đĩ vô ơn!” Tiền Tuệ Ương giơ tay, định tát cô.

“Bác gái!” Vệ Tiểu Kiệt vội vàng lao ra cản lại.

Tô Tình nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển vì tức giận. Người mà cô đã từng gọi là “mẹ”. Người đã đưa cô ra khỏi cô nhi viện, chỉ để đẩy cô vào một địa ngục khác.

Nụ cười trên môi cô bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Mẹ.” Giọng cô bình thản đến đáng sợ. “Mẹ muốn tiền chia tay, phải không?”

Bình luận

Để lại bình luận