Chương 26

Ngày Hàn Cẩn Du đính hôn cũng được xem là một sự kiện lớn, được tổ chức ở khách sạn của Hàn gia.
Tiệc đính hôn có sự hiện diện của các chính trị gia, giới thượng lưu, quân đội và thương nhân lớn nhỏ.
Từ cổng chính được trang trí toàn bộ bằng hoa nhập khẩu và đá pha lê.
Từ sớm xe đến xe đi liên tục ra vào, quan khách không sang cũng quý. An ninh được thắt chặt để bảo đảm không xảy ra sai lầm.
Trịnh Bạch Ngọc đến tham dự với tư cách là người đi cùng với Trịnh Tú.
Lúc Trịnh Tú gọi cho cô, cô đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng ngày này cũng đến.
Trịnh Bạch Ngọc muốn đến cũng không vì lý do gì to lớn cả. Chỉ là một chút tò mò muốn xem người có thể sánh đôi với Hàn Cẩn Du là người như thế nào.
Sảnh lớn đón tiếp quan khách được trang trí vô cùng trang nhã. Trần nhà cũng được trang trí như những ngôi sao được chiếu sáng trên bầu trời đêm.
“kia là ba mẹ Cẩn Du”
Trịnh Tú nói nhỏ, chỉ cho Trịnh Bạch Ngọc nhìn thấy hai người đang đứng bên kia.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ to lớn vẫn còn nét phong độ. Cách nói chuyện uy nghiêm không khác gì Hàn Cẩn Du, còn người phụ nữ nếu không nói cũng không biết bà đã gần 60. Chắc hẳn lúc trẻ tuổi bà cũng là một mỹ nhân. Từng cử chỉ cho đến phong thái đều toát lên vẻ sang trọng từ trong xương cốt.
“Sao nhìn hai người họ có chút lạ” Trịnh Bạch Ngọc âm thầm đánh giá, lại có chút thắc mắc. Dù là vợ chồng nhưng nhìn có chút xa cách.
“Hai người họ trước đây cũng là liên hôn. Chẳng qua bất cứ chuyện gì cũng đi cùng nhau nên nhìn vô cùng ân ái. Nhưng mà phía sau ông Hàn còn 2 người phụ nữ khác cùng hai đứa con trai đều đã trưởng thành. Mấy năm trước bắt đầu rục rích muốn lên nhà chính. Cũng may ông Hàn còn sáng suốt nên Cẩn Du mới giữ vững vị trí.
Bà Tề đừng thấy bà ta nho nhã, lễ độ. Chuyện bà ta làm không ai không chán ghét. Cẩn Du chán ghét phụ nữ nguyên nhân một phần cũng nhờ công lao bọn họ.
Cậu ta mấy năm nay hạ người này, đạp người kia xuống không phải vì muốn tranh giành mà là bắt buộc phải tranh.
Cô không vào nhà bọn họ tôi thấy cũng là một chuyện may mắn.”
“Vậy…”
“Diệp gia là một lựa chọn tốt. Diệp gia có một cô con gái là Diệp Tri cũng tài giỏi không kém. Hai năm trước vừa thành công leo lên chức phó tổng.
Còn vì sao hai người bọn họ đính hôn thì quả thật tôi không biết.
Ngay cả tôi cũng bất ngờ khi nghe được tin này”
Lúc này bữa tiệc cũng gần bắt đầu. Quan khách bắt đầu lục đục tiến vào chổ ngồi.
Trịnh Bạch Ngọc đi cùng Trịnh Tú nên dĩ nhiên sẽ ngồi vào bàn quen biết.
Lúc người trong bàn nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc ai nấy đều có vẻ mặt kì quái.
Trịnh Bạch Ngọc mặc bộ lễ phục hai dây làm bằng lụa satin. Màu xanh xa trời vô cùng kén da nhưng được Trịnh Bạch Ngọc mặc trên người rất hợp. Mái tóc xoăn dài cũng làm cô thêm mềm mại.
Đám người Hà Bân, Triệu Vỹ ngầm tán thưởng nhưng cũng tò mò không biết vị này đến đây có gây rắc rối gì không nữa.
Cô gật đầu chào những người trên bàn, rồi xoay qua nói chuyện với vợ chồng Mạc Đông Quân. Mặc kệ những ánh nhìn kì quái kia.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, một màn giới thiệu cùng những lời chúc phúc sáo rỗng, đoạn kể về cặp đôi chính ngày hôm nay vô cùng qua loa nhưng cũng không khiến quan khách để tâm. Người giống như bọn họ vô cùng nhiều, không phải chuyện hiếm lạ.
Lúc Hàn Cẩn Du dắt tay vị hôn thê tiến lên sân khấu đã vô thức nhìn xuống bên dưới như tìm ai đó.
Lại dường như không tìm thấy nên đành bỏ cuộc.
Trịnh Bạch Ngọc cũng cảm nhận được nhưng cô vờ như không nhìn thấy.
……………. Một chiều tháng 4…
Mười ngón tay đan vào nhau đi giữa cánh đồng hoa mắt xanh (Nemophila), Hàn Cẩn Du cho người đặc biệt mang hạt giống từ Nhật về, giao cho người làm đem gieo trồng ở gia viên ngoại ô.
Cuối tháng tư một vùng đất rộng 3ha đất chuyển thành một màu xanh da trời vô cùng rực rỡ.
Hàn Cẩn Du đặc biệt làm điều này vì Trịnh Bạch Ngọc.
Lúc đó giữa bọn họ vừa mới chuyển biến tốt đẹp.
Đứng giữa cánh đồng, nhìn những bông hoa nhỏ nhắn xinh đẹp đang tung mình trong giữa đất trời nhìn thật thích mắt.
Trịnh Bạch Ngọc rung động rồi.
Buổi tối Hàn Cẩn Du còn đồng ý ngồi cùng Trịnh Bạch Ngọc ngắm sao.
Cô tựa vào vai Hàn Cẩn Du ngồi suốt một đêm. Mười ngón tay vẫn không muốn tách rời.
Lần đó cũng là lần Trịnh Bạch Ngọc lần đầu tiên được nghe anh kể về những câu chuyện thời niên thiếu. Vô cùng nhạt nhẽo nhưng lại làm lòng người yên bình đến lạ.
…………….
Trịnh Bạch Ngọc âm thầm rời khỏi buổi tiệc sau khi nói với Trịnh Tú. Người cũng đã thấy nên không còn gì giữ cô ở lại nữa.
“Cẩn Du, mong anh hạnh phúc”
Về khách sạn cô trả phòng, đi thẳng đến sân bay. Trước khi máy bay cất cánh cô gọi cho một người.
“Anh đang ở đâu?”
“Máy bay sắp cất cánh rồi. Ở nhà chờ em”
……………. Hàn Cẩn Du ở phòng thay đồ nghe Châu Sâm thông báo lại cũng không có phản ứng gì khác.
Sau khi nghe thấy anh trả lời “đã biết” liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cũng chỉ có Hàn Cẩn Du biết khi nghe người kia có đến và đã rời đi liền có chút trống rỗng.
Thờ dài một hơi, tiếp tục thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Đêm nay còn rất dài.
—————-
Tầng 2 của CLB Viên Dương đang đón tiếp một bàn khách quý.
Người vừa mới là tâm điểm của tiệc đính hôn lúc này đang lười nhác nhâm nhi rượu.
Từ nãy đến giờ cứ hết ly này đến ly khác mà không ai trong bàn muốn ngăn cản.
Trên bàn rượu lúc này cũng chỉ là một đám đàn ông ngồi với nhau. Nhìn qua chỉ có thể đánh giá rằng “quá vô vị”
Trịnh Tú nhìn cũng nhìn không nổi nữa liền giành lấy ly rượu trên tay Hàn Cẩn Du nắm lấy cổ áo anh gằn giọng.
“Uống…uống… uống cho chết đi. Nếu biết có ngày hôm nay thì cần cái chó gì là sỉ diện. Chính bản thân không dám đưa tay giành lấy thì có tư cách gì ngồi đây rầu rĩ?”
Đám Hà Bân chạy đến can, mỗi người một câu muốn hạ hỏa vị tổ tông này.
“Để cho nó uống” -Mạc Đông Quân trầm giọng nhìn Trịnh Tú.
“Nhưng… anh Quân”
“Đưa, gọi thêm một chai nữa. Uống hết hôm nay rồi thì ngày mai tỉnh dậy phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Anh đã nhắc nhở một lần, cậu muốn làm gì chẳng lẽ tôi khoanh tay ngồi im không giúp? Nhưng chính cậu lựa chọn đi con đường này. Cẩn Du, chúng ta đều đã là đàn ông, không phải đám nhóc mới lớn, một khóc hai nháo khi không giành được thứ mình muốn.”
Mạc Đông Quân nói xong liền đi về. Vợ anh còn ở nhà, ngồi ở đây từ nãy đến giờ đã là nể mặt lắm rồi.
“Mấy đứa cũng về đi. Để cho nó suy nghĩ”
Mọi người lục đục đi về, chỉ còn Trịnh Tú vẫn yên lặng ngồi đó.
Không nói gì cũng không hành động gì.
Đêm đó Hàn Cẩn Du lặng lẽ uống rượu cho đến khi say mềm.
Cũng là Trịnh Tú chân đá chân xiêu mang Hàn Cẩn Du về nhà, đặt bạn mình nằm trên giường, mang thêm ly nước rồi mới tắt đèn đi ra phòng cho khách ngủ lại một đêm.
Cửa phòng vừa khép, người trên giường cũng tỉnh lại, nước mắt kiềm nén nãy giờ cũng vô thức rơi xuống.
****************

Bình luận

Để lại bình luận