Chương 261

Từ mới vừa bắt đầu tới bây giờ, anh vẫn luôn bày ra vẻ thanh tâm quả dục vô dục vô cầu, trong mắt gần như không có một chút cảm xúc, cũng không nhìn ra được anh đang vui hay đang không vui.
Cô dành cả buổi chiều để ở lại bệnh viện khám bệnh với Ôn Diệc Tư.
Ôn Điềm ngồi bên ngoài chờ anh làm xong mục kiểm tra cuối cùng, cầm báo cáo trở lại phòng bệnh, được bác sĩ kê cho một đống thuốc.
Lúc này cô mới biết được thì ra anh cô đã ho khan như vậy hai tháng, thế nhưng chính anh chẳng hề quan tâm, điển hình cho loại người Cứ mặc kệ rồi bệnh tự hết”.
Hơn nữa, đã ho khan thành như vậy nhưng dường như anh chưa bao giờ ngừng hút thuốc.
Khi Ôn Điềm nghe bác sĩ trách anh, cô phải cố gắng lắm mới không ngất đi vì tức.
Khi đi lấy thuốc cô vẫn luôn véo mu bàn tay anh. Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô còn tịch thu bao thuốc cùng với bật lửa trong túi anh.
Khám bệnh vốn là việc tiêu tốn thời gian. Khi ra khỏi bệnh viện đã tới giờ tan tầm.
Ôn Điềm hờn dỗi suốt quãng đường, cũng véo tới mu bàn tay anh đỏ bừng lên.
“Không cho anh hút nữa có biết chưa? Có phải anh nhất định phải chờ tới khi bị ung thư phổi rồi mới biết cai thuốc không?”
“Không hút.”
“Chỉ chiều hay không hút đúng không?” Cô chọc mạnh vào phổi anh: “Bác sĩ nói ống phổi của anh đã đen sì rồi, bên trong toàn là mắt đen nhỏ!”
“Bác sĩ không nói như vậy.”
“Bác sĩ có nói!” Cô lại véo mu bàn tay anh một cái: “Dù sao về sau em không cho phép anh hút thuốc nữa! Ôn Diệc Tư, em nói cho anh biết, hiện tại em cực kỳ ghét loại đàn ông thích hút thuốc, tốt nhất anh nên cai thuốc đi, nếu không em sẽ suy nghĩ tới chuyện đổi người.”
“Em còn chưa đổi người ư?”
Đột nhiên anh hỏi một câu như vậy. Ôn Điềm dừng bước chân, nhìn anh một hồi sau đó lại dùng sức giẫm mạnh một cái lên chân anh.
“Đổi rồi, đổi từ lâu rồi! Khi anh tới vừa lúc em và bạn trai tạm biệt nhau. Coi như hôm nay anh may mắn, nếu không em đã mặc kệ anh.”
Ngón tay anh lại thò vào trong quần sờ sờ, nhưng rất nhanh anh lại ý thức được hộp thuốc đã bị cô lấy mất.
Cuối cùng hai người cùng đi ăn lẩu. Ôn Điềm rất thích ăn mấy thứ ấm áp thế này vào mùa đông.
Ôn Diệc Tư ngồi đối diện cô cũng ăn một lát, sau đó đứng dậy vội vã vào phòng vệ sinh.
– Sau khi anh trở về, chẳng bao lâu đã óc mấy nhân viên đẩy theo chiếc xe đẩy có lắp đèn và loa tới.

Bình luận

Để lại bình luận