Chương 263

Ôn Điềm đang ăn vui vẻ, chợt nghe thấy nhân viên quán nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi hôm nay bàn các vị tới ăn sinh nhật ư?”
LÔn Diệc Tư gật đầu, duỗi tay chỉ về Ôn Điềm: “Sinh nhật em ấy.”
Ôn Điềm bày ra vẻ mặt như bị táo bón, mang trên đầu cái mũ “sinh nhật”, mắt nhìn mọi người đang hát bài chúc mừng sinh nhật, mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn tìm xem có cái khe nào cho cô chui vào hay không.
Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, Ôn Diệc Tư, sinh nhật năm sau anh chờ đấy…
Ăn xong, trời bên ngoài đã rất tối, Ôn Diệc Tư dẫn cô tới một khách sạn gần đó.
Khi đi tới trước đài, Ôn Điềm đưa chứng minh ra đăng ký. Khi cùng Ôn Diệc Tư đi lên, cô còn duỗi tay kéo ống tay áo anh, hộ nhỏ: “Anh…”
“Sao vậy?”
“Ngày mai anh có về nhà không…”
Khi Ôn Điềm nhìn thấy khách sạn cô đã nghĩ tới chuyện này. Đã một năm cô không lên giường với Ôn Diệc Tư, thật ra cô đang thấy hơi căng thẳng.
– Mấu chốt là cô không biết về sau hai người sẽ phát triển như thế nào.
Tuy hôm nay anh xuất hiện, nhưng ngoại trừ trò chuyện đơn giản ra anh cũng không nói thêm gì khác.
Ôn Diệc Tư lấy thẻ phòng ra mở cửa, để Ôn Điềm vào trước sau đó mới cắm thẻ vào cho điện sáng lên.
Chính anh thì quay người khóa kỹ cửa, còn móc cả móc khóa an toàn lên.
Nếu không phải Ôn Điềm biết anh có thói quen như vậy, thậm chí cô còn muốn nghi ngờ không biết có phải anh đang định làm chuyện gì không tốt với cô không.
… Nhưng rất rõ ràng, anh cũng không nghĩ nhiều, ngay cả thuê phòng cũng là phòng đôi, trong phòng có hai cái giường.
Sau khi đóng cửa lại, Ôn Diệc Tư cởi áo khoác ra. Anh lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi đặt vào trong tay Ôn Điềm, nhỏ giọng nói: “Quà sinh nhật.”
Ôn Điềm xuyên qua kính mắt nhìn vào mắt anh, cúi đầu mở cái hộp nhỏ trong tay, phát hiện bên trong có một chiếc nhẫn tròn.
“Mới rồi không phải anh đã tặng rồi ư… Sao còn có nữa?”
“Đây là của năm ngoái. Hầu hết của anh giật giật, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đang cầm nhẫn của cô: “Lúc ấy anh đã chọn thật lâu nhưng chưa kịp tặng cho em.”
Ôn Điềm nhìn chiếc nhẫn đơn giản kia thật lâu, đôi mắt hơi đỏ lên.
Cô vốn cảm thấy mình đã không còn cảm nhận được đau đớn như năm ngoái nữa, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn đơn giản mà năm ngoái không được tặng kia, cảm giác đau đớn này lại dâng trào rõ ràng.
Vì sao không trở về?
Vì sao không trả lời em dù chỉ một tin nhắn?
Vì sao lúc ấy anh không dẫn cả cô theo?

Bình luận

Để lại bình luận