Chương 264

“Anh…”
– Chỉ có trong không gian phong bế như thế này cô mới lại ngửi được hương vị trên người Ôn Diệc Tư, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, phía dưới bắt đầu truyền tới cảm giác tê dại nhè nhẹ.
Trong một năm không ở bên cạnh anh, có đôi khi Ôn Điềm cũng sẽ nhớ tới những hình ảnh chìm đắm trong tính ái cùng anh trước kia.
Anh bá đạo lại nặng nề đè lên người cô, đâm thọc từng cái từng cái. Tiếng thở dốc khi bắn tinh gần như khiến người ta không phân biệt nổi đó lại là giọng của anh.
Sau cao trào, hai người thường ôm chặt nhau, lúc đó cô còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt hệt như đứa bé mới vừa vận động mạnh xong.
Ôn Điềm hôn hít triền miên với anh một hồi lâu mới tự mình hổn hển rời khỏi đôi môi anh.
Cô cúi đầu ngửi hương vị trong hơi thở của anh, tay duỗi dần xuống phía dưới, muốn sờ lên ©ôn thịt anh.
“Ôn Điềm, đừng…” Anh hơi kháng cự, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sang bên cạnh.
Nhưng Ôn Điềm lại dùng sức hôn anh, trực tiếp vươn một bàn tay khác ra sờ xuống phía dưới.
Chỉ là… tuy cô có thể sờ tới được, nhưng xúc cảm này… quá mềm, thật sự khác hẳn so với trạng thái cô thường hay sờ được lúc trước.
Ôn Điềm không lên tiếng. Cô chưa từng làm với người đàn ông khác, cũng không biết rõ có phải những người khác cũng sẽ như vậy hay không…
Trước kia, mỗi khi lên giường với Ôn Diệc Tư, từ trước tới nay cô chưa từng gặp phải tình huống anh không lên nổi như thế này.
Hai người chỉ cần tùy tiện hôn môi là anh sẽ cứng rắn như sắt, có thể làm tới hôm sau cô không xuống giường nổi.
sau
Cô buông tay ra, ngồi quỳ dậy từ trong ổ chăn, quỳ tới trên đùi anh.
Cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt có nước mắt lập lòe.
“Xin lỗi.” Anh duỗi tay, dùng cánh tay che chắn đôi mắt kia, hầu hết vô lực trượt trượt: “Có thể là do anh uống thuốc…”
“Là vì uống mấy loại thuốc chống trầm cảm kia ư?”
“Ùm.”
Ôn Điềm lại chủ động dựa lên người anh, dịch cánh tay anh ra, chăm chú nhìn anh.
Chẳng được bao lâu anh đã lại quay đầu đi ho mạnh vài cái, hệt như cổ họng đang không thoải mái.
“Anh, em biết được một vài tri thức có liên quan từ chỗ anh Cam Văn, anh ấy nói uống thuốc có thể dẫn tới vô cảm và công năng tình dụ© suy yếu.”
Cô cúi đầu, kề sát chóp mũi mình lên chóp mũi anh, nói nhỏ: “Chỉ cần anh không phải không thích em là được.”
Anh nghiêng đầu đi, lại ho khan. Ôn Điềm không đè lên người anh nữa, tự mình kéo khăn tắm lên nằm qua mép giường.

Bình luận

Để lại bình luận