Chương 265

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 265

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Yến Tuyền và Hoa Thái Tuế vừa đi, Huyền Thanh bị thị vệ bắt lại, Đại hoàng tử tới rất nhanh, ngay sau đó là Hoàng hậu nương nương đến. Cho dù nàng ta có giải thích đến như thế nào thì Đại hoàng tử đều từ chối để nàng ta khám và chữa bệnh cho Hoàng thượng mà lại mời Thái Y khác đến.
Các thái y chắc chắn không thể chữa được bệnh đó, họ rất sợ nếu mình không chữa được bệnh cho Hoàng thượng thì bản thân mình sẽ phải chịu quở trách, cho nên họ cầu xin thay cho Huyền Thanh, để nàng ấy tới chữa trị cho Hoàng thượng. Thế nhưng Đại hoàng tử và Hoàng hậu nương nương bác bỏ. Không còn cách nào khác, các thái y đành phải cố gắng hết sức, trước tiên họ dùng ngân châm để giữ gìn tâm mạch của Hoàng thượng, sau đó họ lại dùng nhân sâm nghìn ngăm để kéo dài hơi tàn cho ông ấy.
Sau bao nỗ lực của thái y, tình trạng của Hoàng thượng vẫn chưa thể tốt lên. Khi thấy Hoàng thượng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, các thái y toát hết cả mồ hôi, họ không thể không tiếp tục cầu xin Đại hoàng tử để Huyền Thanh đến chữa bệnh cho Hoàng thượng.
Hai mẹ con Hoàng hậu vẫn không đồng ý. Lúc này Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử mang lính xông vào mới biết rằng Đại hoàng tử lấy lý do có thích khách để giới nghiêm hoàng cung, ngay cả hai vị hoàng tử cũng không được cho phép tiến vào.
Nhị hoàng tử đồng ý để Huyền Thanh chữa bệnh cho Hoàng thượng, hắn ta hết lòng khuyên Đại hoàng tử và Hoàng hậu nương nương đồng ý việc này. Tam hoàng tử thì vừa vào cửa đã chạy tới cạnh giường, hắn ta nắm tay Hoàng thượng rồi khóc lóc than thở, nhưng không hề mở miệng nói một câu để Huyền Thanh đến khám chữa cho Hoàng thượng, ngay cả khi thái y muốn tiếp tục châm cứu cũng bị hắn ta gây cản trở. Hoàng hậu nương nương sai người khuyên nhủ hắn ta rời đi thì hắn ta cũng không chịu, cứ khóc lóc mãi.
Bọn họ náo loạn như vậy thì Hoàng đế muốn sống cũng khó, ông ấy tỉnh lại một chút, như hồi quang phản chiếu, sau đó hoàn toàn nhắm nghiền đôi mắt.
Các hoàng tử khóc hết nước mắt, Tam hoàng tử cách long sàng gần nhất, hắn ta nói Hoàng thượng vừa cố tỉnh lại là vì muốn truyền ngôi, chính miệng Hoàng thượng đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho đứa con đang ở gần nhất, hiếu thuận nhất là hắn ta.
Khi Hoàng thượng còn đang hấp hối thì tiếng nói nhẹ đến mức không ai có thể nghe được, hắn ta muốn nói thế nào mà chẳng được. Đại hoàng tử và Hoàng hậu nương nương không tin, hai người bọn họ kiên trì cho rằng ngôi vị Hoàng đế phải được truyền cho trưởng tử.
Hai bên tranh giành đến mức mặt đỏ tai hồng, khi tranh cãi trở nên kịch liệt thì đột nhiên Đại hoàng tử rút bội đao của thị vệ ra, thọc chết Tam hoàng tử.
Thấy Đại hoàng tử ra tay, các thị vệ thân cận của hắn ta đều rút đao ra, Tam hoàng tử vội vàng đến đây, chỉ mang có vài người, họ hoàn toàn không phải là đối thủ với thân binh của Đại hoàng tử, cho nên bị sát hại hết chỉ trong thoáng chốc.
Nhị hoàng tử sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nếu Đại hoàng tử không phải để lại hắn ta là người chứng kiến, để chứng minh Tam hoàng tử là bị yêu đạo Huyền Thanh giết chết, và trước khi Hoàng thượng lâm chung đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho trưởng tử, thì Nhị hoàng tử đã không còn tính mạng nữa rồi.
“Nghe như lời ngươi nói thì đây quả thật giống như kế hoạch mà Đại hoàng tử bày ra, với thân phận của hắn ta thì có thể tìm được người có năng lực kỳ quái cũng không lạ. Ngươi đã chứng kiến việc hắn ta giết đệ đoạt ngôi vị, cho nên chắc chắn hắn ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Hắn sẽ hoặc là sai vu sư đối phó với ngươi, hoặc là dùng người của Tống gia để uy hiếp ta, bắt ta phải giao ngươi ra. Với những gì bọn họ làm, thì chắc hẳn bọn họ chỉ dùng đến biện pháp thứ hai.”
Yến Tuyền nói xong thì nói cho Huyền Thanh biết về việc Hoa Thái Tuế bị trúng vu thuật.
“Thì ra là vu sư của Tát Mãn giáo. Giáo phái của bọn họ am hiểu thỉnh thần, nguyền rủa, khống chế yêu quái. Bảo sao bọn chúng sẽ xuống tay với Hoa Thái Tuế. Có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm yêu tinh gần đây để biết lai lịch của kẻ đó.”
“Đây cũng là một cách hay, nhưng ta nghĩ thử chiêu hồn trước, xem có thể đưa hồn phách của Hoàng thượng và Tiêu Cửu Uyên tới đây, rồi tìm hiểu xem có manh mối gì không.”
Lời Yến Tuyền nói như một lời nhắc nhở, Huyền Thanh vỗ trán mấy cái, nàng ấy suýt nữa thì quên mất rằng có thể đưa quỷ hồn của Hoàng thượng ra.
Huyền Thanh vội vàng vẽ bùa, triển khai chú thuật, chỉ trong chốc lát, quỷ hồn của Hoàng thượng đã hiện ra trước mặt hai người. Có vẻ như ông ấy đang rất hoảng sợ, ôm đầu không dám nhìn ai cả, mãi cho tới khi Yến Tuyền gọi tên ông ấy thì Hoàng thượng mới biết mình được Yến Tuyền thỉnh tới. Ông ấy muốn ôm đùi Yến Tuyền như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mình vậy, nhưng ngay khi Hoàng thượng chạm đến nàng thì cả linh hồn ông ấy đi xuyên qua người Yến Tuyền.
Hoàng thượng sốt ruột, ông ấy nói: “Yến Tuyền, ngươi mau cứu trẫm!”
Yến Tuyền hừ lạnh: “Lúc này Hoàng thượng mới biết cầu xin thần ư?”
“Việc này đều do trẫm cả, xin ngươi rộng lượng mà tha cho trẫm lần này.”
Hoàng thượng xin tha như vậy khiến Yến Tuyền cảm thấy có điều gì khá kỳ lạ, nàng nhớ tới phản ứng của ông ấy thì tò mò hỏi: “Sao vừa nãy Hoàng thượng lại sợ hãi như thế?”
“Đừng nói đến nó nữa, lúc trẫm vừa tắt thở thì không hiểu sao lại bị một đám tiểu quỷ âm hồn không tan kéo đến một góc, tay đấm chân đá.”
Nói đến đó, Hoàng thượng có vẻ hơi ảo não, năm nào trong hoàng cung cũng có rất nhiều cung nhân, phi tần chết bởi các loại nguyên nhân, âm hồn của bọn họ mãi không tan biến mà cứ vất vưởng trong cung. Khi ông ta còn sống thì là ngôi cửu ngũ chí tôn, có long khí bảo vệ, bọn tiểu quỷ không thể tới gần được, nhưng sau khi long khí tan biến thì bọn tiểu quỷ đó có thể mặc sức có thù báo thù, có oán báo oán.
“Không ngờ rằng bọn họ sẽ có oán khí lớn đến như vậy, dường như bọn họ hận không thể xé trẫm thành từng mảnh.”
Yến Tuyền lại lạnh lùng hừ: “Đây đều là báo ứng của người thôi.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng cả, lỗi tại trẫm hết, trẫm biết sai rồi, sau này trẫm nhất định sẽ là một Hoàng đế tốt, xin ngươi hãy giúp trẫm sống lại.”
Hoàng đế rơi vào tình trạng như vậy thì cho dù cao quý đến đâu cũng phải hạ mình, ăn nói khép nép mà hùa theo tất cả những gì Yến Tuyền nói.
“Sống lại ư? Người tưởng tượng tốt đẹp quá nhỉ. Người chết như đèn tắt, giờ Hoàng thượng đã thành quỷ rồi thì người chỉ có thể siêu sinh chứ không thể sống lại được.”
“Ngươi đừng lừa trẫm, trước kia Tống ái khanh không phải là chết rồi mà còn sống lại được đó sao? Còn cả Huyền Thanh đạo trưởng nữa, ngày ấy ở chùa Thiên Chiếu, trẫm đã tận mắt thấy ngươi giúp nàng ấy sống lại mà.”
“Tình huống của bọn họ không giống người, biểu ca huynh ấy là…” Nhớ tới việc không thể tiết lộ việc Tống Thanh Dương hạ phàm, Yến Tuyền lại ngừng lời: “Tóm lại là thần không giúp được người, nếu Hoàng thượng không tin thì cứ tìm người khác hỗ trợ.”
Yến Tuyền không muốn tiếp tục nói chuyện tào lao với ông ấy nữa, nàng vội vàng nói sang việc chính: “Người cố ý phái biểu ca áp giải Lạt Ma là muốn làm gì?”
Hoàng đế liên tục xua tay: “Đây không phải là ý định của trẫm, mà là của Tiêu Cửu Uyên, hắn ta không rõ Tống ái khanh có phải đã đứt tiên căn, hóa thành người phàm thật rồi không, nhưng bản thân hắn ta lại không dám ra tay thử, cho nên mới dựa vào việc áp giải Lạt Ma để sai Tống ái khanh đi biên cảnh, để cho cao tăng Mật Tông sắp xếp bẫy rập thử xem.”
“Cho nên các người ngay từ ban đầu không phải muốn nhằm vào ta, mà là biểu ca!”
Yến Tuyền sốt ruột, nàng và Tống Thanh Dương vẫn nghĩ rằng Tiêu Cửu Uyên dụ người lợi hại hơn là Tống Thanh Dương rời đi là để dễ dàng xuống tay với nàng. Không ngờ kế hoạch của bọn họ lại là như thế, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Tiêu Cửu Uyên và các tu sĩ khác đều kiêng kị nhất thân phận Tây Thiên đế của Tống Thanh Dương, chứ không phải là xác phàm của hắn.
Chẳng biết bây giờ Tống Thanh Dương ra sao rồi?
Yến Tuyền chỉ hận một nỗi bây giờ không thể bay đến bên cạnh Tống Thanh Dương được, hiện tại mọi thứ đang trở nên bất ổn như thế này, cho dù có muốn thì nàng cũng không thể rời đi.
Khi nàng còn đang miên man suy nghĩ thì hồn phách của Tiêu Cửu Uyên đã xuất hiện. Hồn phách của hắn ra rõ ràng trông yếu ớt hơn hẳn so với hồn phách của Hoàng thượng, trông gần như trong suốt, có vẻ chỉ cần thổi mạnh một hơi thôi cũng có thể khiến hắn ta tan biến.
“Nội đan là thứ được bồi dưỡng bởi chân khí và hồn phách mà ra, nội đan bị đoạt thì sẽ gây tổn thương tới hồn phách. Đây cũng là lý do vì sao khi ta linh hồn xuất khiếu lại sợ bị tiểu quỷ cướp nội đan của mình.”
Huyền Thanh giải thích cho Yến Tuyền nghe, sau đó giơ tay làm một chú quyết dùng linh khí trong trời đất để ngưng tụ hồn phách cho Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên vừa được củng cố thần hồn thì không kìm được mà mắng: “Mẹ nhà ngươi, Yến Tuyền, ta không đụng gì tới ngươi, sao ngươi lại giết ta? Mà ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng giết sao!”
Rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra
“Nếu ta muốn giết ngươi thì bây giờ đã không để Huyền Thanh củng cố linh hồn cho ngươi rồi.”
“Hoa Thái Tuế là mèo của ngươi, không phải ngươi sai khiến nó thì còn có thể là ai nữa?”

Bình luận

Để lại bình luận