Chương 266

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 266

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chử Lâm đã chết. Không phải vì che giấu nhiệm vụ thất bại, mà là vì cứu Lưu Gia đang bị cắn. Anh ta bị một người sống sờ sờ, đang mất hết lý trí cắn đứt cổ. Sau đó, trước mắt những người đồng đội, anh ta bị kéo lê trên hành lang, bị tranh giành xé xác. Dù Cảnh Diêm và Trịnh Liêm đã đến cứu, nhưng tất cả đã quá muộn.
Khương Ly chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Tiếng xương cốt bị cắn gãy nghe giòn tan, ruột người bị kéo lê dài trên sàn nhà, hàm răng con người trở thành thứ cứng rắn nhất, có thể ăn sạch sẽ đồng loại, cũng có thể là bộ phận duy nhất còn sót lại không thể cắn nát…
Ánh sáng đỏ u ám trên hành lang nhuốm đầy máu tươi bắn tung tóe. Những người điên cuồng với đôi mắt đen láy như quỷ dữ lao tới. Dao phay và chủy thủ vung lên chém xuống. Dù dưới đất chất đầy những mảnh vụn chân tay, họ vẫn điên cuồng tranh giành thức ăn, không hề nao núng. Những dấu tay dính đầy máu và thịt người in chi chít trên những bức tường trắng.
Mặc dù đã từng trải qua cuộc rượt đuổi đẫm máu với cương thi trong một vòng chơi trước đó, nhưng đêm dài triền miên này vẫn trở thành cơn ác mộng kinh hoàng mà Khương Ly không muốn nhớ lại. Trong một khoảng thời gian dài sau đó, chỉ cần nhìn thấy một chút máu, cô cũng không thể kiềm chế được cảm giác buồn nôn.
Khi bình minh ló dạng, những mảnh thi thể chất đầy hành lang biến mất trong nháy mắt, như thể trò chơi vừa được khởi động lại. Nếu không phải máu trên hành lang vẫn còn đọng lại, tất cả giống như một giấc mơ kinh hoàng.
“Trời sáng rồi…”
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng bừa bộn. Bùi Vũ lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt. Lưu Gia ngồi dựa vào Bùi Vũ, mặt mày tái nhợt. Cả bàn tay phải của Lưu Gia đã bị cắn đứt, vết thương được Khương Ly băng bó, nhưng máu vẫn thấm đẫm băng gạc. Cậu ta ngồi thẫn thờ như một cái xác không hồn, chỉ còn bàn tay trái nắm chặt một cây bút lông nhỏ run rẩy.
Trịnh Liêm cũng bị thương đầy mình. Hắn đưa những ngón tay thon dài dính máu vào mái tóc ngắn, ngửa mặt đón ánh mặt trời, nhắm mắt lại. Gương mặt trẻ trung, góc cạnh vẫn còn mang sát khí, đôi lông mày nhíu lại đầy vẻ u ám.
Khương Ly cũng kiệt sức. Được Cảnh Diêm bế lên, cô theo bản năng nắm chặt con dao găm bằng ngọc trắng trong tay. Nhưng dù mở mắt hay nhắm mắt, cô vẫn chỉ nhìn thấy máu. Cô chỉ có thể ngây người nhìn Cảnh Diêm.
“Trời sáng rồi, hôm nay là ngày rằm tháng bảy.”
Anh nghe thấy cô nói, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm lên trán cô: “Anh đưa em đi thay quần áo.”
Những bộ quần áo dính đầy máu đã chuyển sang màu đỏ sẫm bị Cảnh Diêm ném xuống sàn phòng tắm. Nhưng mùi máu tanh tưởi vẫn còn đó. Dưới vòi nước ấm, Khương Ly ôm chặt lấy người duy nhất mà cô có thể dựa vào.
“Tối qua anh đã giúp chúng em như vậy, trò chơi có hạn chế anh không?”
Nếu không có Cảnh Diêm ra tay, có lẽ trò chơi tối qua đã kết thúc với cái chết của tất cả mọi người.
“Có thể có, cũng có thể không… Nếu có lúc nào đó anh không ở bên cạnh em, em nhất định phải tìm mọi cách để sống sót. Hứa với anh, Khương Ly, anh biết em làm được.”
“Đừng quên, anh vẫn đang đợi em ở tiệm bánh ngọt em thích nhất.”
Trong làn hơi nước mờ ảo, Khương Ly không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt Cảnh Diêm lúc này. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi những lời tiếp theo của anh đã xua tan nỗi bất an trong lòng cô.
“Vâng, em sẽ sống sót rời khỏi trò chơi. Khi chúng ta về nhà, anh lại nấu thịt kho tàu cho em ăn nhé… Ừm, thôi, dạo này em không muốn ăn thịt nữa, anh nấu món chay cho em nhiều hơn nhé.” Cô ôm anh chặt hơn, nước mắt lăn dài trên má.
“Anh nhất định phải đợi em, đừng biến mất.” Cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Khương Ly, em là của anh.”

Mọi người xuống lầu, thấy ông chủ nhà trọ đã lâu không xuất hiện nay lại ngồi ở ghế sofa phòng khách pha trà, cười hề hề chào hỏi họ như ngày đầu tiên của trò chơi.
“Tối qua ngủ ngon chứ? Hôm nay là rằm tháng bảy, mấy hôm trước cô gái xinh đẹp còn nói muốn uống rượu thảo mộc, tối nay đốt vàng mã thì lại đây nhé, tha hồ mà uống.”
Trịnh Liêm, người sói ít nói trầm mặc, tiến lên trả lời ông chủ. Những người khác đứng cách đó không xa, cảnh giác quan sát. Máu từ tầng 3 chảy xuống tầng 2, rồi từ cầu thang nhỏ giọt xuống sàn gỗ phòng khách tầng 1, tạo thành một vũng lớn màu đỏ sẫm.
Nhưng ông chủ nhà trọ dường như không hề nhìn thấy.
Cánh cửa phòng luôn đóng kín kia hôm nay đã được mở toang. Bàn thờ bày đầy lễ vật, đèn dầu le lói, giấy vàng chất cao như núi, khói hương nghi ngút.

Bình luận

Để lại bình luận