Chương 267

“Di động hết pin rồi, tối hôm qua em lại quên nói với ba mẹ là em không về nhà.”
LÔn Điềm hơi sốt ruột, mau chóng mặc quần áo vào.
Hai người xuống lầu trả phòng xong, Ôn Điềm đi ra gọi xe, ngồi lên xe rồi cô mới phát hiện anh trai còn đứng bên đường, chỉ nhìn cô lên taxi.
Anh kéo khẩu trang kín mít, khiến người ta không thấy rõ ngũ quan, từ xa xa nhìn lại, hệt như một người xa lạ.
Ôn Điềm để tài xế chờ một chút, chống cửa xe hỏi: “Anh, ngày mai anh có thể về ăn cơm tất niên không?”
Anh lắc đầu: “Không được, ngày mai anh tới nhà thây Khanh ăn cơm.”
“Vậy mùng một tết anh có thể về nhà không?”
Cô gần như năn nỉ, nhẹ giọng nói: “Ba cũng nhớ anh, mẹ cũng nhớ anh, thật sự, em không lừa anh, bọn họ đều rất nhớ anh.”
Ôn Diệc Tư nhìn đôi mắt to đã dần bị một lớp sương mù bao phủ kể từ khi xuống lầu, trầm mặc một hồi mới gật đầu.
“Được.”
LÔn Diệc Tư về tới nhà, mới vừa mở cửa đã nhìn thấy thầy Khanh đang tới hoa, trong miệng còn ngâm nga hí khúc cực kỳ thịnh hành mấy chục năm trước.
Anh lặng yên không tiếng động bước vào phòng, lấy thuốc ra uống vào.
Uống xong anh lại ho khan, tay đè chặt lên xương sườn, hệt như sợ kinh động thứ gì đó.
Một lát sau anh mới lấy thuốc mà Ôn Điềm đã cùng anh đi mua hôm qua từ trong túi áo khoác ra, cũng lấy thuốc tới, uống thêm lần hai.
Anh lấy C sủi ra bỏ vào ly dùng một lần, rót nước vào, đợi khi C tan hết mới chậm rãi uống.
Uống thuốc xong, Ôn Diệc Tư ngồi xuống sofa, thầy Khanh cũng ngồi ở đó. Hai người không nói lời nào, cứ ngồi ngốc ở đó như vậy thật lâu.
Buổi chiều, Ôn Diệc Tư đi nấu hai bát mỳ, ăn xong anh lại uống thuốc.
Thầy Khanh lại đi tới hoa, tiếp tục ngâm nga hí khúc lúc sáng.
Dường như hát tới mệt mỏi, ông lại bước chân tập tễnh vào phòng ngủ.
Ôn Diệc Tư nằm trên sofa, nhìn ánh sáng trên ban công càng lúc càng ảm đạm, chậm rãi khép hai mắt lại.
âm thanh kỳ quái lại vang lên, anh cũng lần nữa thức dậy. Anh nâng cánh tay lên điểm sáng thật nhỏ trên đồng hồ, sau đó lại thả tay xuống, duỗi tay tháo mắt kính ra.
Giống với thường ngày, cùng một thời gian, trong phòng thầy Khanh lại truyền ra tiếng khóc.
Trong phòng rất tốt, không có người bật đèn, Ôn Diệc Tư cũng không nhúc nhích.
Anh quay đầu lại ho khan một trận, mãi tới khi có tiếng mở cửa và tiếng bật đèn truyền tới, ánh sáng chói mắt khiến Ôn Diệc Tư phải nâng cánh tay lên che hai mắt mình.

Bình luận

Để lại bình luận