Chương 268

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 268

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trước khi đi, cô chỉ toàn để lại cho anh những thứ không hay.
Tất cả ngụy tạo trước đây của Tạ Thu Thủy đã hoàn toàn sụp đổ.
Hóa ra khi anh xảy ra chuyện, cô lại khó có thể chấp nhận được.
“Tiểu Thủy, không phải như vậy đâu, em không hề bảo anh ta làm những chuyện đó…”
“Là em…”
Lẽ ra cô phải tha thứ cho Trình Hiểu Lễ từ lâu.
Anh rõ ràng đã biết sai, rõ ràng muốn bù đắp cho cô nhưng bản thân cô vẫn không vượt qua chuyện cũ.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được tâm trạng lúc trước của Trần Dục, dù hối hận cũng vô dụng.
Tạ Thu Thủy đột nhiên rút tay ra: “Máy bay rơi ở đâu?”
“Tiểu Thủy, em đến đó cũng vô dụng.”
Sao cô lại không biết là vô dụng chứ?
Tạ Thu Thủy hỏi ngược lại: “Lúc trước, khi trận động đất diễn ra anh có đi qua đó không?”
Trần Dục lẳng lặng: “Không giống.”
“Vì cô ấy là người anh yêu nên anh muốn đi, đúng không?”
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy đáp án của anh ta, Tạ Thu Thủy:
“Anh ấy cũng vậy.”
Cô không còn tâm trí để ý đến cảm xúc của Trần Dục, cũng khổng thể ngồi yên ở nhà chờ tin.
Ngay cả khi xác suất sống sót gần bằng 0, cô vẫn muốn sang bên đó, bảo vệ tia hy vọng cuối cùng.
Do sự cố máy bay rơi nên ngoài người nhà ra thì có rất nhiều phương tiện truyền thông đến đó chầu trực, giao thông ùn tắc nên rất bất tiện. ở hiện trường trời mưa rất to, Tạ Thu Thủy cầm ô đứng đợi bên ngoài dây chắn.
Cô nhìn thấy rất nhiều người nhà ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng.
Đám truyền thông ở bên ngoài quay chụp người thân đang khóc ở bên trong, bắt lấy tiêu đề cảm động nhất.
Chỉ có một mình Tạ Thu Thủy lẳng lặng đứng đó.
Đứng từ chiều đến tối rồi từ tối đến sáng hôm sau.
Không phải không thu hoạch.
Tổ chức đào lên và gửi đi kiểm tra để xác nhận danh tính của từng người một.
Không có Trình Hiểu Lễ.
Tạ Thu Thủy đợi đến khi tuyệt vọng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi:
“Trình Hiểu Lễ…”
Dường như cô nghe thấy Trình Hiểu Lễ trả lời cô.
Đứng lâu như vậy, cô bắt đầu sinh ra ảo giác rồi.
Tạ Thu Thủy cúi đầu nhìn đống bùn trên mặt đất.
Những tổ chức đó cũng xen lẫn trong bùn đất này, dù con người có cao đến đâu cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Trình Hiểu Lễ cao 1m87.
Hôm qua, cô thấy tóc anh dài ra rất nhiều, trên mặt cũng có râu.
“Tiểu Thủy!”
Tạ Thu Thủy lại gặp ảo giác.
Cô nghĩ nếu hai người không có khởi đầu kinh khủng như vậy thì có lẽ họ đã có một kết thúc tốt đẹp.
“Tiểu Thủy!”
Tạ Thu Thủy choáng váng.
Có người đang gọi cô.
Trong cơn mưa nặng hạt, cô không nhận ra giọng nói của ai nhưng thật sự đang gọi cô.
Cô quay đầu lại thì thấy có người đang chạy về phía mình.
Người đàn ông cao 1m87 với bộ râu trên mặt.
Tay cô buông lỏng, chiếc ô trực tiếp rơi xuống.
Đối phương vội vàng chạy đến che ô cho cô.
Tạ Thu Thủy thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ chính mình đang nằm mơ.
Cô run rẩy chạm vào khuôn mặt của Trình Hiểu Lễ nhưng không dám dùng sức…
Trình Hiểu Lễ bao bọc mu bàn tay cô lại, đè tay cô lên mặt anh.
Khuôn mặt anh vẫn còn ướt vì cơn mưa lớn nhưng lại rất ấm áp.
Anh giải thích: “Đồ ngốc, anh đã đổi vé rồi… Anh nhìn thấy em trên TV mà điện thoại lại không liên lạc được nên anh quay lại. Em… em đứng ở đây bao lâu rồi? Hả?”
Tạ Thu Thủy không trả lời, suy sụp ôm lấy anh.
Cô khóc òa như một đứa trẻ, cứ khóc mãi, hoàn toàn không còn dáng vẻ như trước đây.
Mưa rơi trên mặt nhưng giọt nước mắt to như hạt ngọc từng giọt từng giọt chảy xuống rất rõ ràng, hòa lẫn với nước mưa rơi xuống mặt đất.
Tạ Thu Thủy vô cùng chật vật nhưng trên mặt là sự vui mừng mất đi mà có lại.
Cô ôm chặt đến nỗi Trình Hiểu Lễ suýt bị cô vật ra đất nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Tạ Thu Thủy, nghe cô khóc, trầm mặc hồi lâu mới trấn an cô:
“Vẫn ở đây mà.”
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha

Bình luận

Để lại bình luận