Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: ÂM MƯU CỦA BÓNG TỐI

Sự căm ghét của Phương Đình dành cho Tô Nhuyễn không phải là vô cớ. Nó đã được nuôi dưỡng từ lâu, từ khi cả hai còn ở trường đặc thù. Phương Đình, với vết sẹo lớn trên mặt, luôn là kẻ ngoài lề. Còn Tô Nhuyễn, dù mù lòa, lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết, một giọng nói mềm mại, và thành tích học tập luôn đứng đầu.

Cô ta ghét Tô Nhuyễn. Ghét sự mong manh, ghét sự xinh đẹp, và ghét cả sự im lặng chịu đựng của cô.

Và bây giờ, con nhỏ mù đó lại cướp được Kha Tùng Ứng – nam thần của cả Nhị Trung.

“Tào Phú,” Phương Đình gọi điện. “Uy Mãnh ca, dạo này khỏe không?”

Tào Phú, đại ca trường Kỹ thuật, kẻ thù không đội trời chung của Kha Tùng Ứng.

“Con đĩ Phương Đình. Gọi tao có việc gì?”

“Có mối làm ăn,” Phương Đình cười. “Vừa được trả thù, vừa được ‘ăn’ hàng ngon. Anh có hứng thú không?”

“Hàng ngon? Con nào?”

“Tô Nhuyễn. Con nhỏ mù của Kha Tùng Ứng.”

Tào Phú im lặng. Hắn nhớ ra con bé đó. Hắn cũng đã bị Kha Tùng Ứng đánh cho một trận thừa sống thiếu chết vì dám trêu chọc đám nữ sinh Nhị Trung.

“Kha Tùng Ứng… Mày muốn chơi nó?”

“Không.” Phương Đình cười. “Là em ‘tặng’ nó cho anh. Em có cả video nóng của nó. Em lừa nó đến khách sạn. Phần còn lại… là của anh. Anh ‘dùng’ xong, quay lại video. Em muốn Kha Tùng Ứng phải thấy, người đàn bà của nó, bị anh em của kẻ thù ‘chơi’ nát như thế nào.”

Tào Phú cười gằn. “Con đĩ. Mày độc thật. Được. Chốt kèo.”

Âm mưu được giăng ra.

Cùng lúc đó, Kha Tùng Ứng đang trên đường đưa Tô Nhuyễn đi học. Anh không biết gì. Anh chỉ đang bực bội vì hôm qua đã không “ăn” được.

Vừa đến cổng trường, Cát Ngạn đã chạy hộc tốc ra.

“Anh Ứng! Không hay rồi! Bọn thằng Tào Phú! Nó kéo cả đám đến, đang chặn ở sân sau!”

Kha Tùng Ứng nhíu mày. “Mẹ kiếp. Lại đến gây sự.”

Anh quay sang Tô Nhuyễn. “Nhuyễn Nhuyễn. Hôm nay em tự lên lớp được không? Anh có chút việc.”

“Việc gì? Anh… lại đánh nhau à?”

“Không,” anh xoa đầu cô. “Đàn em gọi, có chút hiểu lầm thôi. Anh đi giải quyết. Cát Ngạn! Đưa chị dâu mày về nhà. Đưa về tận cửa. Không được để cô ấy xảy ra chuyện gì, rõ chưa?”

“Hả? Em?” Cát Ngạn hoang mang. “Nhưng… trận chiến…”

“Nhanh!” Kha Tùng Ứng gầm lên.

Anh không thể để cô ở đây. Anh không thể để cô thấy anh đánh nhau.

Anh ném chìa khóa xe cho Cát Ngạn, rồi một mình đi về phía sân sau.

Bình luận (0)

Để lại bình luận