Chương 27

Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ tích tụ khiến cô bạo phát, cao trào đến quá nhanh và mạnh bạo, Thủy Linh Linh cảm giác như bị nước nhấn chìm, cô tê liệt trượt xuống nước, nếu không có anh rể ôm cô lên thì cô đã chết đuối ở trong bồn tắm.
“Nhanh như vậy đã không được, côn ŧᏂịŧ lớn của anh vẫn còn cứng.” Anh rể ôm eo cô, gắt gao cắm rút ở trong tiểu huyệt đang khít chặt của cô.
“Anh rể…đừng…a…dừng lại…thật sự đừng…em sắp chết…a…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tựa như điện giật làm cho toàn thân cô kịch liệt run rẩy, cô gắt gao ôm chặt lấy anh, há miệng, giống như một đứa trẻ thiếu dưỡng khí, không ngừng hít thở không khí trong lành.
“Thể lực của em kém quá, anh rể còn chưa xuất tinh mà em đã không được.” Anh rể cúi đầu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô, cũng không nhẫn tâm tiếp tục tra tấn cô, anh lặng lẽ ôm cô và ngâm mình trong nước.
Thủy Linh Linh nằm trong vòng tay của anh, cố gắng bình phục lại, bàn tay anh rể nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, theo nhịp thở của cô.
Cô nằm nghỉ một lúc, côn ŧᏂịŧ to lớn của anh rể vẫn chưa mềm ra, nó vẫn còn cắm trong tiểu huyệt, cô cắn môi dưới, ngẩng mặt đáng thương nói: “Anh rể…Em thật sự không được nữa… hay là hôm nay thôi đi…tha cho em…”
“Làm vẻ đáng thương như vậy chỉ khiến anh rể càng muốn hung hăng bắt nạt em thôi, nể tình em bị anh dày vò lâu như vậy, hiện tại sẽ tha cho em.” Anh rể thương tiếc cô nên cuối cùng cũng buông tha cho nàng, anh rút
côn ŧᏂịŧ to cứng ngắc ra, hai tay ra sức lên xuống trên côn ŧᏂịŧ.
“Anh rể, anh đang làm cái gì vậy?” Thủy Linh Linh đỏ mặt nhìn hành động của anh mà không nhịn được hỏi.
“Anh rể sẽ rất khó chịu nếu không để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong bắn ra hết, hay là em hối hận rồi, muốn anh rể thao em tiếp.” Anh rể nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ càng chuyển động nhanh hơn.
Tiểu huyệt của Thủy Linh Linh lúc này đã sưng đỏ, lại nhạy cảm đến nỗi cô thật sự sợ sẽ không thể chịu đựng được nữa, cô khẽ cắn môi dưới nói: “Anh không thể thao tiểu huyệt của em nữa, nhưng em có thể dùng cách khác để anh bắn ra, hay là em dùng miệng để giúp anh…”
Khi Thủy Linh Linh nói ra lời này, mặt cô đã đỏ bừng rồi, xấu hổ quá, sao cô lại chủ động nói ra những lời dâʍ đãиɠ như vậy chứ, cô cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Anh rể xoa xoa côn ŧᏂịŧ một hồi, nhìn cô ngạc nhiên nói: “Linh Linh, em thực sự muốn giúp anh sao?” Điều này thật sự rất bất ngờ, mới vừa rồi cô còn hận anh, rất kháng cự với anh, không ngờ cô lại chủ động giúp anh, anh rể vô cùng kích động.
“Quên đi, nếu anh không muốn…” Thủy Linh Linh vốn đã xấu hổ, cô đứng dậy giả vờ rời đi.
“Đừng…Anh muốn…anh rất muốn…” Anh rể nhanh chóng nắm lấy tay cô, anh đứng từ dưới nước lên, ngồi trên thành bồn tắm, dang rộng hai chân, côn ŧᏂịŧ vẫn sừng sững giữa rừng lông mao rậm rạp, qυყ đầυ còn vương một chút dịch trông vừa đáng sợ vừa hấp dẫn.
Côn ŧᏂịŧ này to quá, nghĩ đến nó làm cho mình chết đi sống lại, trái tim Thủy Linh Linh mềm nhũn ra, cô quỳ giữa hai chân anh và dùng hai tay giữ lấy côn ŧᏂịŧ của anh.

Bình luận

Để lại bình luận