Chương 27

Ôn Thời Kình vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn của Nịnh Bảo: “Em đang nói cái gì?”
Hầu nam nhỏ này dám rời khỏi anh khi anh đã chán nói chuyện, Ôn Thời Kình tức giận trực tiếp đút ngón tay vào hậu huyệt của Nịnh Bảo đâm mạnh.
“Ưm … thiếu gia … đừng …” Thiếu gia thật sự đâm hậu huyệt trước mặt tình địch của mình, Nịnh Bảo cảm thấy mình sắp bị ánh mắt tình địch đâm chết, cậu vặn vẹo thắt lưng của mình, cố gắng để thoát khỏi thiếu gia.
Ôn Thời Kình dùng hai tay giữ chặt vai Nịnh Bảo, không cho cậu đứng dậy rời đi, bàn tay đang đặt ở hậu huyệt của Nịnh Bảo càng thêm tự phụ, tăng từ hai ngón lên bốn ngón, mở hậu huyệt đến cực điểm.
Nịnh Bảo cảm thấy hậu huyệt của mình sắp bị thiếu gia phá hỏng: “Ô … Thiếu gia, mau lấy ra đi … đừng đâm vào hậu huyệt của Nịnh Bảo…”
Tình địch bên kia đang đứng một bên quan sát bọn họ, vậy mà thiếu gia lại làm ra một hành động táo bạo như vậy, chưa kể tình địch và thiếu gia đã phát triển đến mức sắp đính hôn.
Hai người vốn dĩ thân thiết như vậy mà hiện tại lại có thêm một kẻ thứ ba chen vào, đây là một câu chuyện đáng buồn, Nịnh Bảo cũng biết rất rõ mình là một kẻ thứ ba đáng khinh, vừa có cảm giác xấu hổ vừa muốn chừa một chút thể diện cho tình địch.
Vì vậy, Nịnh Bảo đã đưa ra một quyết định khó tin, cậu giơ tay tát thiếu gia một cái, cố gắng làm thiếu gia bình tĩnh lại, đừng đùa bỡn cậu nữa.
Tát một cái xong thì Nịnh Bảo cũng ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, Ôn Thời Kình và Ôn Hạo cũng sững sờ.
Nịnh Bảo nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: “Thiếu gia, thật xin lỗi…”
Ôn Thời Kình không hề tức giận, anh càng ôm Nịnh Bảo chặt hơn, ngón tay cũng càng ngày càng tiến vào sâu hơn.
Nịnh Bảo không thể chống cự, toàn thân tê liệt, dựa vào cánh tay của thiếu gia, thở hổn hển, phát ra tiếng rêи ɾỉ động lòng người: “Ưm … a … thiếu gia…”
Ôn Thời Kình cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì du͙© vọиɠ của Nịnh Bảo, hỏi: “Vừa rồi sao em lại đánh anh?”
“Nịnh Bảo không muốn làm chuyện như vậy trước mặt người khác.” Hơn nữa đối phương còn là người yêu cũ của thiếu gia, Nịnh Bảo cho rằng làm như vậy là không tốt.
Ôn Thời Kình đáp: “Anh ấy không phải người ngoài.”
Nịnh Bảo mím môi trầm tư, sao thiếu gia sao có thể nói những lời như vậy, chẳng lẽ thiếu gia định thao cậu trước mặt tình địch sao?
Khi cậu nghĩ rằng thiếu gia sẽ thao mình trước tình địch, Nịnh Bảo vừa hồi hộp vừa mong chờ, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt hết qυầи ɭóŧ ren đang mặc, thậm chí da^ʍ thuỷ còn rỉ ra khỏi qυầи ɭóŧ, chảy xuống như đi .
Ôn Thời Kình vươn tay sờ sờ phía trước người Nịnh Bảo, đã ướt đẫm rồi.
Ôn Thời Kình cầm lấy bàn tay đã dính đầy da^ʍ thuỷ, liếc mắt nhìn một cái: “Nịnh Bảo thật là dâʍ đãиɠ, làm việc này ở trước mặt người khác mà cũng có thể chảy ra nhiều da^ʍ thuỷ như vậy.”
Nịnh Bảo xấu hổ che mặt: “Thiếu gia … đừng nói Nịnh Bảo. như vậy…”
Vốn dĩ Ôn Thời Kình không có ý định thao Nịnh Bảo trước mặt anh trai của mình, nhưng Nịnh Bảo của anh quá dâʍ đãиɠ, anh thực sự rất muốn anh trai của mình nhìn thấy Nịnh Bảo của mình dâʍ đãиɠ như thế nào.
Ôn Thời Kình nằm xuống ghế sô pha, sau đó ra lệnh nói: “Nịnh Bảo dâʍ đãиɠ, lại đây cho anh uống da^ʍ thuỷ.”
Nịnh Bảo liếc mắt nhìn tình địch bên cạnh, liền cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng mà da^ʍ thuỷ của cậu đã tràn ra, đã chảy rất nhiều trên mặt đất, nếu không cho thiếu gia thì sẽ rất lãng phí.
Hơn nữa chỉ cần Nịnh Bảo nứиɠ lên, không thể quan tâm đến chuyện khác, cậu liền gạt bỏ sự xấu hổ của mình sang một bên, leo lên mặt thiếu gia, sau đó để tiểu huyệt của mình lên miệng thiếu gia.
“Ô … Thiếu gia, da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo sắp trào ra rồi …” Nịnh Bảo vừa dứt lời, dâʍ ŧᏂủy̠ như muốn trào ra ngoài, điên cuồng trào ra, toàn bộ đều chảy vào miệng thiếu gia.
Sau đó Nịnh Bảo lại đè chặt tiểu huyệt của mình lên môi thiếu gia, vặn eo nghiến răng nghiến lợi: “Ưm … Nịnh Bảo để thiếu gia hôn tiểu huyệt… ưm … thật thoải mái … ô…”
Tình địch của mình đang xem chính mình và thiếu gia làm chuyện dâʍ ɭσạи, lúc đầu Nịnh Bảo còn có chút ngại ngùng, nhưng sau đó vì muốn thể hiện với tình địch của mình nên Nịnh Bảo bắt đầu chủ động, cố ý dùng tiểu huyệt của mình cọ cọ lên mặt thiếu gia, còn hỏi: “Có phải thiếu gia rất thích tiểu huyệt của Nịnh Bảo không?”
Nếu người đàn ông đó thật sự là tình địch, hiện tại có thể tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng Ôn Hạo vẫn cứ luôn ngồi ở một bên nhìn cậu, thậm chí còn có phản ứng sinh lý, côn ŧᏂịŧ bên trong đũng quần cũng cứng.

Bình luận

Để lại bình luận