Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

: Bữa Trưa ‘Ăn’ Nhau
Cuối cùng, vẫn là Bạch Đường xuống bếp.
Cô không thể tin được, một người đàn ông đẹp như tạc tượng, giàu có, lại có kỹ năng giường chiếu… à, kỹ năng dạo đầu thượng thừa như thế, lại không biết nấu ăn.
“Anh thật sự không biết nấu?” Cô vừa thái khoai tây, vừa lườm cái người đang ung dung ngồi ở bàn ăn, uống cà phê.
“Biết chứ.” Tiếu Hạt thản nhiên. “Biết nấu mì gói. Em ăn không?”
Bạch Đường đảo mắt. Cô nấu một nồi cà ri khoai tây đơn giản và chiên thêm vài cái trứng ốp la.
Bữa trưa đầu tiên của họ. Dưới ánh nắng chói chang, kỳ lạ thay, lại có chút không khí… gia đình.
“Ăn đi.” Cô đặt đĩa cơm trước mặt anh.
“Từ khi nào?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hả?”
“Em thích anh. Từ khi nào?” Anh gắp một miếng khoai tây, chậm rãi nhai, ánh mắt nhìn cô đầy nghiền ngẫm.
“Khụ… khụ…”
Bạch Đường sặc. Cơm bắn cả ra ngoài.
Anh không cười. Anh đứng dậy, lấy khăn giấy, vòng qua bàn, và… nhẹ nhàng lau mép cô.
“Ăn từ từ thôi.” Giọng anh dịu dàng.
Bàn tay anh vẫn đặt trên má cô. Bạch Đường thấy mặt mình nóng ran. Cô vội vàng đưa tay lên, che miệng anh lại, đẩy anh ra. “Anh… anh tránh ra… Em tự… tự…”
Hành động tiếp theo của anh khiến cô đông cứng.
Anh thè lưỡi. Và liếm.
Liếm vào lòng bàn tay cô.
“A!” Cô giật tay lại như bị điện giật.
Anh cười. Nụ cười của một con cáo già. “Nói đi. Anh muốn nghe.”
Anh không trở về chỗ. Anh kéo ghế, ngồi xuống ngay cạnh cô. Gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi cà phê và mùi bạc hà trên người anh.
“Em… nói rồi anh không được cười.” Cô lí nhí.
“Anh hứa.”
“Từ… từ lần đầu tiên. Ở cửa nhà anh. Cái hôm anh mở cửa.”
“Ồ?” Anh tỏ ra ngạc nhiên. “Nhất kiến chung tình?”
“Không phải!” Cô vội phản bác, nhưng rồi lại cúi đầu. “Ừm… chắc là vậy. Hôm đó… anh… đẹp trai quá.”
Anh bật cười.
“Anh hứa không cười mà!”
“Anh xin lỗi.” Anh cố nín. “Vậy… em thích anh. Chỉ vì anh đẹp trai?”
“Không phải! À… cũng một phần.” Cô bối rối. “Em không biết. Chỉ là tim đập rất nhanh. Cảm thấy… anh chính là ‘Thánh Đấu Sĩ’ của em.”
“Thánh Đấu Sĩ?” Anh nhíu mày.
“À… không có gì!” Cô vội xua tay.
“Được rồi.” Anh gật đầu. “Vậy… đến lượt anh.”
Bạch Đường nín thở.
“Anh… không nói cho em biết.”
“CÁI GÌ???” Bạch Đường gào lên. “Anh chơi ăn gian! Em nói rồi mà anh không nói!”
“Bí mật.” Anh nháy mắt. “Khi nào em ngoan, anh sẽ nói.”
Anh đứng dậy, xoa đầu cô. “Ăn nhanh đi, anh đưa em về. Phải đi mua sim, còn báo cho mẹ em nữa.”
Bạch Đường bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn.
Trên đường về, cô đi trước, anh đi sau. Đến cổng nhà anh, anh gọi cô lại.
“Đường Đường.”
Cô quay lại.
Anh bước tới, không phải là một nụ hôn lên trán. Anh hôn lên môi cô. Một nụ hôn nhẹ, nhưng đủ sâu.
“Về nhà nhắn tin cho anh.” Anh nói, rồi đóng cổng.
Bạch Đường đứng ngây ngốc vài giây, sờ lên môi mình.
Cô vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Tiếu Hạt đứng sau cánh cửa, nghe tiếng bước chân xa dần. Anh dựa lưng vào cửa, thở dài.
Nha đầu này…
Lần đầu tiên. Của anh. Đẹp trai. Thánh Đấu Sĩ.
Anh cười. Con bé này rốt cuộc là hồ ly ngây thơ, hay là một con thỏ trắng dâm đãng?
Anh không biết. Nhưng anh biết một điều. Anh… không thể chờ đến tháng sau.
Làm sao để… “ăn” con bé này một cách danh chính ngôn thuận đây?

Bạch Đường chạy về đến ngõ, cô dừng lại, dựa vào tường, thở hổn hển.
Cô ôm mặt.
Trời ơi! Anh ta… anh ta thật sự… quá tuyệt!
Nhưng… anh ta lại không “ăn” mình!
Anh ta bị yếu sinh lý à? Không thể nào! Đêm qua nó cứng như đá!
Bạch Đường bực bội đá hòn sỏi. Anh ta nói phải chờ. Chờ đến bao giờ?
Rốt cuộc, làm thế nào để “ăn” anh ta đây?
________________

Bình luận

Để lại bình luận