Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thời An ngoan ngoãn ngậm ống hút, uống từng ngụm nhỏ. Dòng nước mát lành làm dịu đi cơn đau rát ở miệng. Cô vừa uống vừa ngước mắt lên nhìn Lục Thời Gia. Gương mặt anh vẫn lạnh tanh, hàng lông mày nhíu chặt đầy lo âu.
Uống xong, cô bé vươn tay nhỏ xíu, kéo nhẹ vạt áo anh, nở nụ cười nịnh nọt ngọt như đường phèn:
“Anh trai ơi, em hết đau rồi. Thuốc bác sĩ Trần tốt lắm, mát rượi à. Anh đừng giận nữa nhé? Anh cau mày xấu trai lắm.”
Lục Thời Gia thở dài, sự căng thẳng trong người dần tan biến. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi cô, tránh chạm vào đôi môi đang sưng:
“Lần sau cấm được bất cẩn như thế. Em mà bị làm sao, anh biết sống thế nào?”
Bữa tối hôm đó, đích thân Lục Thời Gia đút cho cô ăn từng thìa cháo nguội. Ăn xong, anh đuổi khéo dì giúp việc về sớm để có không gian riêng tư.
Hai anh em ngồi trên sofa xem phim. Một bộ phim tình cảm lãng mạn kinh điển của Pháp. Trên màn hình, nam nữ chính đang hôn nhau say đắm giữa đường phố Paris hoa lệ.
Lục Thời Gia ôm Thời An trong lòng, một tay lơ đễnh vuốt ve tóc cô. Anh liếc nhìn đồng hồ. Hơn 8 giờ tối. Sắp đến giờ “biến hình”.
“Anh ơi, em muốn ăn hoa quả.” Thời An đột nhiên lên tiếng.
“Được, đợi anh chút.”
Lục Thời Gia đi vào bếp. Anh mở tủ lạnh, lấy ra một hộp cherry đỏ mọng, căng tròn mà dì giúp việc mới mua. Những quả cherry Mỹ nhập khẩu, to bằng ngón tay cái, đen bóng, trông vô cùng hấp dẫn. Anh rửa sạch, bày ra đĩa, rồi lấy thêm vài quả măng cụt trắng bóc.
Khi anh bê đĩa hoa quả trở lại phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh khựng lại.
Trên ghế sofa, tấm chăn mỏng đã bị đạp tung ra. “Bánh ngọt nhỏ” 4 tuổi đã biến mất. Thay vào đó là Thời An 17 tuổi.
Chiếc váy trẻ con đã rách toạc, cô dùng tấm thảm lông cừu che hờ hững ngang ngực, để lộ bờ vai trần thon thả, xương quai xanh quyến rũ và đôi chân dài miên man trắng muốt.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt lúng liếng, tinh nghịch, chẳng có vẻ gì là ngây thơ cả.
“Anh trai, hình như hôm nay em lớn sớm hơn mọi khi thì phải?”
Lục Thời Gia đặt đĩa hoa quả xuống bàn, ánh mắt dán chặt vào làn da trắng nõn nà của cô. Dục vọng bị kìm nén suốt cả ngày nay bùng lên dữ dội.
Thời An thấy anh nhìn mình chằm chằm thì cười khúc khích. Cô trườn người tới, nhón lấy một quả cherry từ đĩa. Cô đưa quả cherry đỏ mọng lên môi, cắn nhẹ một cái. Nước quả màu đỏ trào ra, nhuộm thắm đôi môi đang sưng mọng của cô, chảy xuống cằm, xuống cổ trắng ngần.
Hình ảnh đó gợi tình đến mức khiến Lục Thời Gia phát điên. Quả cherry đỏ thẫm trên đôi môi đỏ mọng, làn da trắng sứ… sự tương phản màu sắc đầy khiêu khích.
“Anh trai, vẻ mặt anh… như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.” Cô liếm môi, giọng nói khàn khàn đầy dụ dỗ.
Lục Thời Gia bước tới, quỳ một chân lên sofa, ép sát cô vào góc. Anh cầm lấy một quả cherry khác, đưa đến miệng cô.
“Ăn đi. Em phải ăn no, thì mới có sức… để anh ăn em.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận