Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngày Phó Kiều Ngọc xuất giá đã được ấn định, là một ngày trước tết Đoan Ngọ.
Không khí trong Phó gia hôm nay có chút trầm lắng, không kèn trống linh đình như Mộ Diên tưởng tượng. Bà mối đỡ Kiều Ngọc đi trên con đường trải đầy hoa hồng, dẫn đến hậu viện. Trên các cửa sổ đều dán chữ Hỷ cắt giấy đỏ chót, lồng đèn đỏ treo cao.
Đứng trước cửa phòng tân nương là một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu hồng đào, dáng người đẫy đà nhưng khuôn mặt lại hốc hác, tiều tụy. Dù đã tô son điểm phấn kỹ càng nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Khóe miệng bà trễ xuống, toát lên vẻ cam chịu đến đau lòng.
Mộ Diên đoán đó chính là mẹ ruột của Kiều Ngọc – một người vợ lẽ thất sủng.
Mộ Diên vén rèm bước vào phòng. Tiếng hạt châu va vào nhau lanh lảnh. Các bà mụ đang xúm quanh trang điểm cho Kiều Ngọc. Tóc được búi cao, đội mũ phượng lộng lẫy. Gương mặt non nớt của Kiều Ngọc giờ đây được tô vẽ sắc sảo, môi đỏ má hồng, hàng mi cong vút. Dưới ánh nến lung linh, cô ấy đẹp một cách lạ lùng, vừa rực rỡ lại vừa bi thương.
Dường như chỉ sau một đêm, cô gái nhỏ ham ăn bánh ngọt ngày nào đã trưởng thành, mang trên vai gánh nặng của cả một kiếp người.
“May quá vẫn còn kịp.” Mộ Diên thở hổn hển, lấy ra một gói giấy dầu từ trong túi áo. “Em mới chạy đi mua kẹo bạc hà cho chị này. Mang theo mà ăn cho đỡ say xe, đỡ đói. Đây là loại ngon nhất ở tiệm Tam Lý đấy.”
Mộ Diên cẩn thận nhét gói kẹo vào rương hành lý của Kiều Ngọc, rồi dùng một chiếc khăn tay bọc kỹ lại.
Kiều Ngọc mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại buồn thăm thẳm. Cô cầm lấy một hộp thức ăn trên bàn, dúi vào lòng Mộ Diên: “Cầm lấy đi. Đây là bánh hạch đào rắc mè đen mà vú nuôi làm riêng cho chị. Chị nhớ em thích ăn lắm. A Diên à, ăn nhiều vào cho béo lên một chút.”
Kiều Ngọc đưa tay véo nhẹ má Mộ Diên, ánh mắt trìu mến: “Con gái phải có da có thịt mới đẹp.”
Mộ Diên mở hộp bánh, mùi thơm ngọt ngào của hạch đào và mè đen tỏa ra, bánh vẫn còn ấm nóng.
Cô nhìn Kiều Ngọc thật lâu, rồi nghẹn ngào nói: “Hôm nay chị đẹp lắm, Kiều Ngọc. Chồng chị nhìn thấy chắc chắn sẽ mê mẩn cho mà xem.”
Phó Kiều Ngọc thẹn thùng lấy khăn che miệng cười.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người hô to: “Tứ tiểu thư, giờ lành đã đến rồi! Xin đừng trì hoãn nữa, lỡ giờ Đại thái thái lại trách phạt!”
Bà mụ đang định lên tiếng giục giã thì bị ánh mắt sắc lẹm của mẹ Kiều Ngọc chặn lại. Bà vén rèm bước vào, giọng nói run run nhưng đầy quyết liệt: “Ai dám trách phạt con gái ta vào ngày vui này chứ! Hừ!”
Tân nương tử phải đến từ đường bái lạy tổ tiên và các bậc trưởng bối trước khi lên xe hoa. Sau đó, chính tay mẹ ruột sẽ trùm khăn voan đỏ lên đầu con gái, tiễn con về nhà chồng.
Khi mọi nghi thức hoàn tất thì trời đã ngả sang chiều. Ánh nắng vàng vọt chiếu xiên qua những tán cây, kéo dài những bóng người trên sân gạch. Một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đậu sẵn ngoài cổng, tài xế đang đứng chờ, tay cầm điếu thuốc hút dở. Tối nay Kiều Ngọc sẽ phải lên chuyến tàu hỏa đi Bắc Kinh.
Phó Kiều Ngọc mặc bộ hỷ phục sườn xám đỏ thắm thêu rồng phượng, bước qua ngạch cửa. Cổ áo cao cài kín mít, nhưng đường xẻ tà lại để lộ đôi chân trắng ngần thấp thoáng mỗi bước đi.
Lúc sắp bước lên xe, mẹ Kiều Ngọc òa khóc nức nở, không kìm nén được nữa. Kiều Ngọc quay lại, ôm chầm lấy mẹ, thì thầm điều gì đó vào tai bà. Bà càng khóc to hơn, tiếng khóc xé lòng của người mẹ tiễn con đi xa, không biết ngày nào gặp lại.
Mộ Diên đứng nhìn từ xa, lòng thắt lại. Những cánh chim nhạn bay tán loạn trên bầu trời hoàng hôn xám xịt. Những tòa nhà cao tầng của Phó gia sừng sững như những nấm mồ chôn vùi tuổi thanh xuân của biết bao người phụ nữ.
Trong giây phút ấy, Mộ Diên bỗng cảm thấy rùng mình sợ hãi. Có lẽ, đối với Kiều Ngọc, rời khỏi nơi này cũng là một sự giải thoát.
“Nếu… nếu người ta đối xử không tốt với chị, thì chị cứ về đây nhé!” Mộ Diên hét lên.
Kiều Ngọc quay đầu lại nhìn Mộ Diên, đôi mắt đỏ hoe. Cô bé ngốc này, con gái gả đi như bát nước đổ đi, làm sao mà về được nữa?
“Sao có thể đơn giản như thế được? A Diên à, nếu chị là đàn ông, chị thà chết trên chiến trường còn hơn là sống mòn mỏi trong cái lồng son này.”
“Đừng nói nữa, trễ tàu bây giờ!” Tài xế giục.
Chiếc xe ô tô nổ máy, bánh xe bắt đầu lăn bánh.
Mộ Diên chưa kịp nói hết câu, nước mắt đã tuôn rơi lã chã. Cô ôm chặt hộp bánh trong lòng, chạy theo chiếc xe một đoạn: “Kiều Ngọc! Chúng ta còn gặp lại nhau không?”
Đường đến Bắc Kinh xa xôi vạn dặm, núi cao biển rộng cách trở.
Chiếc xe tăng tốc, lao đi vun vút. Mộ Diên chỉ kịp nhìn thấy Kiều Ngọc thò đầu ra cửa sổ, ném lại một cuốn sách dày.
Mộ Diên cúi xuống nhặt cuốn sách lên, phủi bụi. Đó là một cuốn từ điển tiếng Anh dày cộp, giấy đã ố vàng. Kẹp bên trong là một trang giấy gấp tư, nét chữ quen thuộc của Kiều Ngọc.
“Buồn vui đều có tin, tụ tán cũng là duyên.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận