Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thẻ Bay

Tiền Tuệ Ương khựng lại, thở hổn hển. “Phải! Đưa đây!”

“Được.” Tô Tình mỉm cười.

Cô thong thả đi vào phòng ngủ. Tiền Tuệ Ương tưởng cô đi lấy thẻ, mặt giãn ra, đắc ý.

Nhưng Tô Tình không đi lấy túi. Cô đi thẳng ra ban công.

Căn hộ áp mái ở tầng 23. Gió lồng lộng.

Cô đứng đó, hít một hơi thật sâu không khí của Sài Gòn.

“Mày làm gì đấy? Thẻ đâu?” Tiền Tuệ Ương đi theo ra.

Tô Tình quay lại. Trong tay cô là tấm thẻ vàng óng mà kim chủ đã để lại.

“Mẹ,” cô giơ tấm thẻ lên, “Mẹ muốn nó, phải không?”

“Đúng! Đưa đây!” Tiền Tuệ Ương lao tới.

Tô Tình lùi lại một bước, đến sát mép ban công.

“Mẹ có biết,” cô thì thầm, “vì cái thẻ này, con đã phải quỳ gối bao nhiêu lần không? Con đã phải rên rỉ giả tạo bao nhiêu đêm không?”

“Mày nói nhảm gì đấy!”

“Mẹ muốn nó lắm, đúng không?” Tô Tình cười. Nụ cười rực rỡ, nhưng đẫm nước mắt.

Rồi, trước ánh mắt kinh hoàng của Tiền Tuệ Ương, cô buông tay.

Tấm thẻ vàng, lấp lánh dưới ánh nắng chiều, xoay vài vòng… rồi rơi thẳng xuống dưới. Từ tầng 23.

“A A A A!” Tiền Tuệ Ương hét lên một tiếng xé lòng. “MÀY ĐIÊN RỒI! CON KHỐN! ĐÓ LÀ TIỀN! LÀ TIỀN CỦA TAO!”

Bà ta lao ra lan can, điên cuồng nhìn xuống. Tấm thẻ đã biến mất trong khu vườn phức tạp bên dưới.

“Tao giết mày!” Bà ta quay lại, định đánh Tô Tình.

Tô Tình đứng yên, không né. “Mẹ cứ đánh đi.”

Tiền Tuệ Ương sững lại. Bà ta nhìn vào đôi mắt của Tô Tình. Đôi mắt đó không còn sợ hãi. Nó trống rỗng, và lạnh lẽo.

Bà ta run rẩy. Bà ta biết, con bé này, không còn là con rối của bà ta nữa rồi.

“Mày… mày…” Bà ta chỉ tay vào mặt cô, rồi lảo đảo, chạy ra khỏi căn hộ, vừa chạy vừa gào thét, bấm thang máy đi xuống. Chắc là… đi tìm thẻ.

Tô Tình đứng đó, nhìn theo. Rồi cô bật cười. Cười đến chảy cả nước mắt.

Cô tự do rồi.

Vân Tú và Vệ Tiểu Kiệt đứng ở cửa, sững sờ chứng kiến mọi việc. Họ không thể tin được, trên đời lại có người mẹ như vậy. Và họ cũng không thể tin được, Tô Tình… lại dứt khoát đến thế.

Tô Tình quay lại, lau nước mắt. “Xin lỗi, để hai đứa thấy cảnh khó coi rồi.”

“Chị…” Vân Tú bước tới, “Chị… không sao chứ?”

Tô Tình nhìn cô bé. Cô bỗng cúi xuống, tháo chiếc lắc chân mà Lý Quân đã trả lại, đeo vào cổ chân cho Vân Tú.

“Lý Quân đã trả nó lại cho chị. Nhưng chị không muốn giữ.” Tô Tình nói. “Em giữ lấy đi. Coi như… chị xin lỗi vì đã xen vào giữa hai người.”

“Em… em không thể…”

“Cầm lấy.” Tô Tình kiên quyết. “Nếu em coi anh hai em là người tốt, thì em cũng nên tin vào mắt nhìn của anh ấy. Anh ấy chọn chị, không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của chị. Chỉ là… duyên phận thôi.”

Cô xoa đầu Vân Tú. “Về đi. Và cảm ơn em, đã đến đây hôm nay.”

Tối hôm đó, Tô Tình dọn đến căn hộ mới. Căn hộ nhỏ, chỉ có một phòng ngủ. Nhưng nó là của cô.

Cô đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Cô nhìn về phía trại ngựa.

“Lý Quân,” cô thì thầm, “Em bây giờ… không còn gì cả. Chỉ còn lại chính mình. Anh… có còn muốn em không?”

Bình luận

Để lại bình luận