Chương 27

Lục Nhiên nghe xong cảm thấy Hoắc Bằng đưa ra lý do thật sự là nhiều sơ hở! Anh cũng càng chắc chắn rằng Tô Nam bị nhốt.

“Bà Nam, thật ra…chuyện là như thế này … Cháu nhận được mật báo là Tô Nam cùng một nữ sinh khác có thể bị Hoắc Bằng giam cầm, Hoắc Bằng là một tên biến thái thích xâm hại tình dục nhưng cảnh sát chúng cháu làm việc cần lý do hợp pháp cho nên hy vọng ngài tới đồn công an báo án thì chúng cháu mới tiện đi điều tra vụ án.”

Bà Nam vội nói: “Như vậy à? Vậy tôi có thể làm gì? Theo anh đến đồn cảnh sát báo án sao?”

Lục Nhiên: “Đúng vậy bà Nam, phiền bà đi một chuyến.”

Bà Nam: “Đi thôi! Không nên chậm trễ! Tôi nói mà cháu trai ngoan của tôi làm sao có chuyện một câu cũng không nói đã đi thành phố? Đi thành phố mà cũng không gọi điện thoại cho tôi!”

Lục Nhiên: “Bà Nam ngài đến đồn cảnh sát chờ cháu trước, cháu còn muốn đi tìm phụ huynh nữ sinh kia, mời họ cũng báo án.”

Bà Nam: “Được, tôi sẽ từ từ đi đến đồn.”

“Cốc cốc cốc” Lục Nhiên gõ cửa nhà họ Thạch, đợi thật lâu cũng không có ai trả lời, lại gõ rất nhiều lần cuối cùng mới có người đến mở cửa.

Ba Thạch: “Anh là? Có việc gì không?” Ba Miêu Tĩnh với bộ râu quai nón vô cùng mệt mỏi đến mở cửa.

Lục Nhiên xuất trình giấy chứng nhận cảnh sát, nói: “Tôi muốn hỏi, con gái anh có ở nhà không?”

Ba Thạch: “Con bé không có ở nhà! Tối hôm qua thầy giáo chủ nhiệm của con bé có gọi điện thoại tới nói thành phố truyền đến tin tức là có một trận đấu, con bé có thể tham gia cho nên đã đưa con bé đi, anh cảnh sát tới nhà tôi là muốn làm gì vậy?”

Lục Nhiên: “Anh Thạch, anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao con gái anh không có tự mình gọi điện thoại nói cho anh một câu?”

Ba Thạch: “Tôi cũng cảm thấy kỳ la! Nhưng đó là thầy chủ nghiệm của lớp con bé! Điện thoại của con gái tôi vẫn không liên lạc được”.

Lục Nhiên: “Chuyện là như vậy, tôi có nhận được mật báo…” Lục Nhiên lại kể lại tình huống hiện tại, sau đó mang theo ba Thạch trở về đồn cảnh sát xử lý quá trình báo án.

Tiếp theo, Lục Nhiên dẫn theo hai đồng nghiệp đến gần nhà Hoắc Bằng, lúc này đã gần đến giờ tan học, anh biết Hoắc Bằng sắp trở về.

Rất nhanh, bọn Lục Nhiên nhìn thấy Hoắc Bằng vội vàng về nhà thì lập tức đi theo phía sau, hắn còn nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng vào trong nhà, Lục Nhiên cùng đồng nghiệp đuổi theo phía trước, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong.

Sau khi đi vào phòng, Hoắc Bằng nhấc một bức tranh trên tường lên, phía sau có một cái nút rất nhỏ, khi hắn ấn xuống, một mảnh sàn nhà đã mở ra! Lục Nhiên rất ngạc nhiên! Ở trong núi lại có cơ quan công nghệ cao như vậy!

Bình luận

Để lại bình luận