Chương 27

Từ mấy ngày trước Lâm Duyệt đã hỏi thăm lịch trình dự định của Hứa Nhất Đình ngày Lễ tình nhân. Năm đó lớp 11 và lớp 2 cùng nhau tổ chức một buổi tụ họp nhỏ, tối nay ở KTV chơi đùa cả đêm, Hứa Nhất Đình sẽ tham gia có thể cả ngày hôm nay cũng không trở lại trường học. Lâm Duyệt nhận được lời mời, nhưng vì tránh khỏi Hứa Nhất Đình cô thật sự không dám đi.

Cô cẩn thận trốn tám năm, nhỡ vào thời khắc cuối cùng cô lại ở trước mặt Hứa Nhất Đình đột nhiên bị bệnh cấp tính thì sao? Cô không dám xem thường số phận, cô đã không còn cơ hội quay trở lại, vì vậy cô sẽ tiếp tục trốn trước 10 giờ tối nay.

Con gái trong ký túc xá đều đi hẹn hò và giao lưu, chỉ còn lại một mình Lâm Duyệt lẻ loi ở trong ký túc xá. Trong ngày này thành ngày giỗ của Hứa Nhất Đình, cô thật sự là không có tâm tình quản chuyện khác. Lâm Duyệt gần như ngây ngây ngô ngô trải qua cả ngày, cho đến khi đêm xuống, cô gọi điện thoại cho nhóm bạn cùng lớp trung học trước kia, xác định bọn họ đã thuận lợi bắt đầu, mà Hứa Nhất Đình quả thật có mặt ở đây.

“…… Hứa Nhất Đình? Đúng! Anh ta uống rất nhiều! Tên kia uống không ít đâu, có lẽ tối nay đều phải ngủ trong quán karaoke rồi… Ha, cô không biết, mấy tên con trai đều uống điên rồi…”

Nghe tiếng lải nhải trong điện thoại, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Duyệt rốt cục cũng buông xuống. Uống rượu là tốt nhất, ngủ trong KTV thì càng tốt hơn, để Hứa Nhất Đình tối nay sẽ không xuất hiện ở ngã tư gần trường. Đợi hết đêm nay, anh sẽ an toàn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Duyệt bất an không ngừng ấn màn hình điện thoại di động, sau đó nhìn chằm chằm đồng hồ kỹ thuật số trên màn hình một cách xuất thần, cho đến khi màn hình tối xuống, lại bấm sáng.

Tám năm qua, Lâm Duyệt đã thay đổi hoàn toàn số phận của mình và Hứa Nhất Đình. Họ từ người yêu trở thành người xa lạ không quen biết nhau, hai người thậm chí còn không có một cuộc trò chuyện chính thức. Lần này, số phận của Hứa Nhất Đình không còn sự tham dự của cô nữa, cho dù cô có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến Hứa Nhất Đình, anh không có lý do gì phải đến hiện trường vụ tai nạn.

Hôm nay, Hứa Nhất Đình sẽ không chết.

Màn hình điện thoại lại tối đi. Lâm Duyệt đang muốn ấn nó lên thì màn hình lại tự sáng lên, là có người gọi đến. Cô nhìn một dãy số xa lạ trong ID người gọi, trái tim cô nhảy lên.

Lâm Duyệt liếc nhìn thời gian ở góc trên bên phải của màn hình: 21:30.

Còn nửa tiếng nữa là đến vụ tai nạn xe hơi, không có trong danh bạ, cuộc gọi không rõ… Lâm Duyệt nhìn số điện thoại di động xa lạ do dự một chút, vẫn ấn nút nghe.

“Alo?”

Đối phương không nói gì.

Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia có chút bất ổn, người gọi điện dường như đang rất khẩn trương. Lâm Duyệt cắn cắn môi, cảm thấy tiếng hít thở này rất quen thuộc. Một suy đoán rất xấu lóe lên trong tâm trí cô.

Nhưng tại sao?

“…… Hứa Nhất Đình? ”

Lâm Duyệt thật lòng hy vọng đối phương có thể phủ nhận.

“…… Là tôi đây. “Đối phương dừng một chút mới trả lời, thanh âm có chút sột soạt: “Lâm Duyệt, tôi là Hứa Nhất Đình. ”

Lâm Duyệt gần như lỡ tay ném điện thoại xuống đất. Hóa ra thật sự là Hứa Nhất Đình… vì sao Hứa Nhất Đình bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô vào lúc này?

“Làm sao em biết đó là tôi?” Thanh âm của Hứa Nhất Đình xuyên qua điện thoại truyền đến lỗ tai Lâm Duyệt, có cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.

Lâm Duyệt mím môi, không nói gì. Cô cũng vừa mới phát hiện, thì ra mình chỉ nghe tiếng hít thở là có thể nhận ra Hứa Nhất Đình. Tám năm, cô cùng anh yêu đương tám năm, sau tám năm cô phải rời xa Hứa Nhất Đình, nhung vẫn quen thuộc nhất với từng hơi thở của anh.

Hứa Nhất Đình cũng không thèm để ý việc Lâm Duyệt trầm mặc, trực tiếp đổi đề tài: “Bây giờ em đang ở đâu? ”

Bình luận

Để lại bình luận