Chương 271

Nghiên Nghiên: Điềm Điềm, ăn tết xong cậu ra nước ngoài chơi với mình đi, mình dẫn cậu đi dạo Luân Đôn. Bên này có mấy con đường có đầy cửa hàng đẹp, bên trong bán đủ thứ đồ kỳ quái, chắc chắn cậu sẽ thích.
Nghiên Nghiên: Tới đây, cậu thích gì cứ thoải mái chọn, mình còn có thể tặng quà sinh nhật bù cho cậu!
Ôn Điềm vừa thấy mấy tin nhắn này đã không nhịn được cong khóe môi. Cô tới trung tâm thương mại mua một ít hàng tết tới viện phúc lợi thăm đám nhóc, rất nhiều đứa nhỏ nhận ra Ôn Điềm, đều nhào tới muốn chơi đùa với cô.
“Chị, sao ngày tết mà chị cũng tới?”
“Chị không cần về nhà với người thân ư?”
Trên mặt cô là nụ cười tươi tắn: “Chị tới đây với các em xong sẽ về nhà với người thân.”
Ôn Điềm ôm từng bạn nhỏ một, mỗi người một chút, sau đó lại tặng kẹp tóc cùng với dây cột tóc sáng lấp lánh cho mấy cô bé, còn mấy cậu bé thì được tặng đồ chơi.
Sau khi chơi với bọn nhỏ một hồi, cô lại đi an ủi những đứa bé bị dị tật, không cách nào ra ngoài chơi.
Điều kiện ở viện phúc lợi thành phố tốt hơn viện phúc lợi dẫn làm mà Ôn Điềm từng đi không biết bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên Ôn Điềm tới đây, thậm chí cô còn cho rằng chậu cứt đái bằng nhựa mình từng thấy trong cô nhi viện trước kia chỉ là ảo giác.
… Có lẽ số mệnh của anh trai cô thật sự không tốt.
Cô ở lại cô nhi viện tới gần 11 giờ mới để lại chút tiền cho người phụ trách, sau đó ra ngoài chuẩn bị về nhà đoàn viên với người nhà.
Khi ra tới bên ngoài, trên bầu trời có mưa bụi rơi xuống. Mặt Ôn Điềm bị từng đợt gió lạnh quét qua, hơi đau đớn.
Cô lại kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút, cúi đầu nhìn nhìn khung chat với anh trai.
Tin nhắn cô gửi anh ấy lúc sáng còn chưa được đáp lại.
Cô tắt di động đặt lại vào túi, hà hơi lên tay, tiếp tục tiến về phía trước.
Đêm giao thừa, trong tivi đang phát chương trình đêm xuân, mỗi nhà đều rất náo nhiệt.
Ôn Diệc Tư và Khanh Cam Văn đang làm vằn thắn trong bếp. Một lát sau, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
Thầy Khanh đang ngồi phía ngoài đó nhưng không hề có ý đứng dậy mở cửa.
Ôn Diệc Tự nhìn qua, định đi, lại thấy Khanh Cam Văn lau lau tay lên tạp dề, nói: “Để anh mở cho.”
Anh ấy bước ra khỏi phòng bếp, đi ngang qua thầy Khanh đang phát ngốc trước tivi, mở cửa.
– Ngoài cửa, A Hòa đứng ở đó. Cậu ta tháo bịt mắt xuống, mặc một bộ quần áo bình thường.

Bình luận

Để lại bình luận