Chương 273

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 273

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Kiếp này Tống Thanh Dương đầu thai vào một gia đình thư hương, tổ tiên ba đời đều là người đọc sách lịch sự văn nhã. Tống Thanh Dương sinh ra vừa lúc là tiết lập xuân, tổ phụ đặt cho hắn cái tên Huyền Hiêu, Trần Huyền Hiêu, lấy ý nghĩa từ hạt giống.
Yến Tuyền tạm thời không tiện dùng diện mạo thật để đi nhìn hắn, vì thế nàng biến thành một con chim én, thỉnh thoảng bay đến nhà thăm hắn.
Nhìn hắn học nói, nhìn hắn học đi, nhìn hắn như chồi non của cây liên kiều ngày một lớn lên. Thời gian cứ thế trôi qua, Yến Tuyền bỗng muốn buông xuôi, kiếp này của hắn có người nhà, có bằng hữu mới, có phụ mẫu yêu thương không hề kém cạnh tình cảm của di mẫu đối với hắn chút nào, thế nên nàng không thể ích kỷ mà đem hắn đi. Hơn nữa chứng kiến hắn lớn lên như vậy làm nàng cũng thấy kỳ lạ, đôi khi còn nảy sinh cảm giác trâu già gặm cỏ non rất vô đạo đức.
Có lẽ nàng nên giao hết thảy cho ý trời.
Suy nghĩ kỹ xong, Yến Tuyền quyết định không để ý hắn nữa. Nàng sẽ tiếp tục đi vân du tứ phương, cứu người độ thế, phần còn lại cứ giao cho duyên phận cùng ý trời đi.
Hoa Thái Tuế đi theo nàng vô cùng không tán thành, Trần Huyền Hiêu đã uống canh Mạnh Bà và đi qua đường luân hồi, bây giờ không còn một chút ký ức nào về kiếp trước, nếu như Yến Tuyền không chủ động thì sao có thể trông cậy vào ý trời sẽ cho hắn đi tìm Yến Tuyền?
Hoa Thái Tuế không quan tâm chuyện thành tiên hay không thành tiên gì đó, nó chỉ biết rằng vào thời điểm Tống Thanh Dương chết ở kiếp trước, hắn muốn nối tiếp đoạn tiền duyên với Yến Tuyền. Vì vậy Yến Tuyền cảm thấy khi nhìn đứa trẻ lại có cảm giác như trâu già gặm cỏ non thiếu đạo đức nên bỏ đi không quan tâm nữa cũng là phải. Nó làm ông tơ bà nguyệt của bọn họ thì sẽ giúp nàng ở lại đây trông coi Tống Thanh Dương trưởng thành.
Hoa Thái Tuế nói thế nào cũng muốn ở lại, Yến Tuyền biết nó nghĩa khí nên cũng tuỳ nó, chỉ dặn nó không được dễ dàng nói ký ức kiếp trước cho Trần Huyền Hiêu, làm hỗn loạn quỹ đạo cuộc đời kiếp này của hắn. Và trước khi Trần Huyền Hiêu trưởng thành cũng không được phép tiết lộ những tin tức liên quan đến nàng cho hắn.
Hoa Thái Tuế đồng ý, ngày hôm sau nó lập tức đến Trần phủ, dùng thân hình mập mạp nhiều lông của mình ôm lấy Trần Huyền Hiêu vẫn còn là một đứa trẻ mà làm nũng, cứ lăn qua lăn lại, nhờ đó mà nó thành công ở lại Trần gia, ở bên cạnh Trần Huyền Hiêu.
Hoa Thái Tuế tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng nó đã quên, thiên nhãn của tiểu hài tử chưa đóng, cảm giác cũng nhạy bén hơn người lớn. Chưa kể Trần Huyền Hiêu còn có thân phận đặc thù, cảm giác loại chuyện này còn tốt hơn người thường, vì vậy ngay từ lúc bắt đầu nó đã không giấu được Trần Huyền Hiêu việc mình là yêu tinh, chẳng qua là bởi vì tiểu hài tử không hiểu yêu tinh quỷ quái là gì nên mới không vạch trần nó.
Đợi đến khi nhập học vỡ lòng, hắn học được chi, hồ, giả, dã. Sau khi nhìn thấy những con mèo bình thường khác, Trần Huyền Hiêu biết rằng lão miêu nhà mình không phải là con mèo bình thường, đồng thời cũng biết việc nó đứng ở trước cửa sổ làm tư thế bái nguyệt vào mỗi đêm trăng tròn là đang tu luyện thổ nạp.
Tiểu hài tử là đối tượng thích tò mò nhất, vậy nên dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Trần Huyền Hiêu đã lén bắt trước cách tu luyện của lão miêu.
Cũng không biết do hắn thiên phú dị bẩm hay là do ảnh hưởng của kiếp trước mà lại thật sự đánh bậy đánh bạ học được cách tu luyện thổ nạp. Có được thần thông này, Trần Huyền Hiêu không nhịn được mà đến trường khoe khoang mình lợi hại như thế nào, những người khác đều không tin, chỉ có thầy Chúc dạy nhạc lý là tin lời hắn nói.
Thầy Chúc nói: “Cách tọa thiền thổ nạp của con không đúng, đây là phương pháp tu luyện của yêu tinh, không phải phương pháp tu luyện của người.”
Trần Huyền Hiêu thấy thầy Chúc học rộng hiểu cao bèn nói chuyện mình lén xem Hoa Thái Tuế bái nguyệt cho thầy Chúc.
“Hầu hết yêu tinh đều tu luyện bằng cách bái nguyệt thổ nạp, cũng có một vài yêu tinh rắp tâm bất chính sẽ hút tinh khí của con người, ăn máu thịt của con người để tu luyện. Yêu tinh như vậy thông thường sẽ biến thành mỹ nữ hoặc là mỹ nam tử, dùng dung mạo xinh đẹp, thu hút để đi quyến rũ, dụ dỗ người ta tự nguyện dâng lên linh hồn và máu thịt của mình. Đó chính là lý do vì sao mọi người lại gọi những người lẳng lơ, quyến rũ là tiểu yêu tinh, nếu như gặp phải loại yêu tinh này thì nhất định phải cẩn thận.”
Thầy Chúc nói với Trần Huyền Hiêu, ông ấy biết những điều này là bởi vì khi trẻ ông ấy cũng đã từng gặp yêu tinh.
Khi đó Thầy Chúc mới mười sáu tuổi, gia đình có nhà có đất, phụ thân là địa chủ một phương.
Trong nhà có tổ mẫu tín Phật, ngày mùng một và mười lăm thường đến ngôi miếu ở phụ cận dâng hương cho Bồ Tát. Có một ngày, tổ mẫu từ miếu cầu phúc trở về, khi đang nghỉ ngơi giữa đường thì thấy một tượng Quan Âm bị vứt trong bụi cỏ ven đường. Là một người tín Phật, tổ mẫu không thể nhìn tượng Bồ Tát bị làm ô uế như vậy, thế nên đã nhặt tượng Quan Âm lên, cẩn thận dùng khăn lau sạch sẽ, cung kính thỉnh tượng Quan Âm về nhà, còn đặc biệt làm một bàn thờ Phật để thờ.
Vào đêm hôm đó, tổ mẫu mơ một giấc mơ, mơ thấy Quan Âm Bồ Tát nói với bà ấy: “Bổn tọa niệm tâm thành của ngươi, theo đến nhà ngươi, chỉ cần sau này ngươi thành tâm thành ý cung phụng bổn tọa, bổn tọa sẽ phù hộ cả nhà già trẻ các ngươi.”
Sau khi tỉnh mộng, tổ mẫu vội vàng đến dập đầu quỳ lạy trước tượng Quan Âm, còn cho người sửa sang căn phòng kia thành Phật đường.
Kể từ đó, tổ mẫu không đến miếu dâng hương nữa, chỉ ở trong nhà thờ thần, còn dẫn theo người nhà cùng đến dâng hương cầu phúc, ngay cả đám hạ nhân cũng phải theo cùng.
Bởi vì thầy Chúc là trưởng tôn độc tử nên trốn không thoát được, ngày nào cũng bị tổ mẫu kéo đi cùng dâng hương cầu phúc. Tuy nhiên không hiểu sao, mỗi lần dâng hương lên tượng Quan Âm xong, ông ấy luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và rất buồn ngủ.
Những người khác cũng giống như ông ấy, mỗi lần bái thần xong đều không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật. Một lần, hai lần như vậy, trong lòng ông ấy không khỏi thắc mắc, bắt đầu hoài nghi đây có phải hiện tượng bình thường hay không.
Trước tiên ông ấy đi hỏi phụ thân, phụ thân nghe xong, hỏi dò lại ông ấy: “Sau khi ngủ con có nằm mơ không?”
Ông ấy lắc đầu, phụ thân liền vỗ vai ông ấy, bảo ông ấy không cần nghĩ nhiều, chuyện này không có vấn đề gì.
Không biết có phải do đã nói chuyện với phụ thân hay không mà ngày hôm sau cầu phúc xong, ông ấy đã nằm mơ, ông ấy mơ thấy mình đi vào rừng trúc tía núi Phổ Đà, Bồ Tát đang tọa thiền ở trên đài sen giữa rừng trúc, thấy ông ấy tới thì vẫy tay với ông ấy.
Bồ Tát nói với ông ấy: “Phúc duyên của ngươi không ít, trời xanh đặc biệt phái bổn tọa tới đây giúp ngươi thoát khỏi tham sân si ái hận dục, ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Ông ấy nhìn khuôn mặt hiền từ của Bồ Tát, vội vàng gật đầu, sau đó lại từ rừng trúc quay về phòng của mình.
Bồ Tát ngồi trước giường nhìn ông ấy, bây giờ đã không còn thái độ ân cần như vừa nãy nữa, đôi mắt Phật tràn đầy mị khí, y phục trên người cũng rất khác so với vừa nãy, chỉ có một tầng lụa mỏng, mặc như không mặc, bộ ngực trắng như tuyết, đầu vú hồng phơn phớt như ẩn như hiện trong lớp vải mỏng.
Khi đó ông ấy còn nhỏ tuổi, chưa từng thành hôn, cũng chưa từng thấy qua thân thể của nữ tử, càng chưa từng gặp qua cảnh tượng ướt át này, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn bị dọa sợ, mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu, nhưng Bồ Tát lại chủ động tiến tới hôn ông ấy.
Vào lúc tâm hoảng ý loạn, ông ấy nhớ tới lời Bồ Tát vừa nói, ông ấy cho rằng Bồ Tát làm như vậy là đang giúp ông ấy thoát khỏi tham sân si ái hận dục, thế nên ông ấy lập tứ nhắm chặt hai mắt lại, mặc kệ đôi môi mềm mại của Bồ Tát hôn lên mặt mình.
Đôi mắt thì nhắm được lại, nhưng cảm giác lại không nhắm được, ngược lại càng nhạy cảm hơn. Ông ấy có thể cảm nhận được rõ ràng đôi môi mềm mại của Bồ Tát chạm vào má mình, hơi thở ấm áp phả vào gò má, làm da đầu đầu ông ấy tê dại.
Ông ấy không biết y phục của mình đã được cởi ra từ lúc nào, chỉ nhớ rõ lưng quần là được Bồ Tát cởi bằng răng.
Hàm răng của Bồ Tát cắn vào da thịt ông ấy xuyên qua đai lưng, làm ông ấy vừa tê vừa ngứa, còn có hơi đau. Cảm giác tê ngứa truyền tới giữa hai chân làm cho côn thịt giữa háng nhô lên cao, quần vừa được cởi ra, côn thịt kia liền nảy thẳng vào đôi môi đỏ ướt át của Bồ Tát.

Bình luận

Để lại bình luận