Chương 275

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 275

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đó là một ngày cuối xuân đầu hạ, cơn mưa liên miên kéo dài suốt nửa tháng cuối cùng cũng ngừng, người trong thư viện vẫn đang vùi đầu chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho kỳ thi hương năm nay.
Sấu Hầu Nhi không nhịn được nữa, kêu gọi mọi người chớ vì vùi đầu vào đèn sách mà bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp này.
Sấu Hầu Nhi là con trai của Hầu Tri huyện, huyện Thanh Thạch, tên là Hầu Dự. Do hắn ta gầy cộng thêm lại hoạt bát năng nổ, trong tên còn có chữ “Hầu” nên mọi người đều gọi hắn là Sấu Hầu Nhi.
Bầu trời u ám suốt nửa tháng cuối cùng cũng trong xanh, quả thật mọi người có chút động lòng, nghe hắn ta nói như vậy cũng thấy hứng thú, cả đám dự định đến hồ Tiên Nữ cách đó mười dặm để ngâm thơ đối và thả diều.
Hồ Tiên Nữ nằm trong núi ngọc Phong, nghe đồn là nơi Chức Nữ tắm rửa, Ngưu Lang nhìn lén, phong cảnh cực kỳ đẹp.
Trước đây bọn họ đã từng đến núi Ngọc Phong, cũng coi như là quen thuộc với nơi này. Vì vậy sau khi tan học, xin phép người nhà xong, bọn họ liền cùng nhau cưỡi ngựa đến núi Ngọc Phong.
Đến chân núi, bởi vì đường núi gập ghềnh nên không tiện cưỡi ngựa, họ buộc ngựa vào một nơi có có mái che, sau đó xách diều, rượu và đồ ăn, lưng đeo sọt sách, nói cười vui vẻ tiến thẳng vào núi.
Vốn tưởng rằng có thể vui chơi thỏa thích, chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người. Bọn họ mới vừa vào núi, thời tiết lại thay đổi, chẳng mấy chốc một cơn mưa lớn đã trút xuống, bọn họ đành phải từ bỏ kế hoạch ban đầu, nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa.
Trong lúc nháo nhào, có người trông thấy một tòa trạch thì hô lên: “Các ngươi mau tới đây, chỗ này có một hộ gia đình!”
Người mở cửa là một lão thái thái, nghe bọn họ nói mình là học sinh thư viện Khải Hồng ở huyện Thanh Thạch liền cho bọn họ vào.
Trạch viện rất sâu, bài trí tinh xảo, có thể thấy được chủ nhân ngôi nhà này hẳn rất có quyền có thế, chắc là biệt trang tiểu viện của một vị quan lại quyền quý nào đó.
Nhân lúc lão thái thái đang sai nha hoàn bưng trà nóng ra, Sấu Hầu Nhi bèn hỏi thăm lão thái thái về chủ nhân của toà trạch này.
Lão thái thái nói: “Chủ nhân nhà ta họ Dư, là một thương nhân, trong lúc đi buôn có ngang qua nơi này, thấy núi Ngọc Phong núi đẹp hồ đẹp, là một nơi tốt để nghỉ dưỡng nên đã xây một toà trạch ở đây để phu nhân và tiểu thư nhà ta ở.”
Đang nói thì Dư phu nhân cùng Dư tiểu thư đi tới, mọi người đồng loạt quay sang, lập tức hiểu được cái gì gọi là ‘Tuyệt lớn hữu giai nhân, u cư tại không cốc’*.
*Tuyệt lớn hữu giai nhân, u cư tại không cốc: Trích thơ Giai Nhân – Đỗ Phủ, có một người con gái đẹp tuyệt trần, sống ẩn náu nơi hang cốc.
Mẫu thân thì xinh đẹp quyến rũ không gì sánh bằng, nữ nhi lại trong sáng diễm lệ, tựa bông hoa mới chớm nở đầu cành, xinh xắn đến mức làm người ta mến mộ. Tất cả bọn họ đều thất thố, đến khi tỉnh táo lại, ai nấy đều đỏ mặt, vội vàng khom người hành lễ: “Tiểu sinh thất lễ rồi.”
Dư phu nhân che miệng cười, nói: “Chư vị công tử có lễ.”
Sau đó lại nói: “Nghe nói các vị là học sinh của thư viện Khải Hồng ở huyện Thanh Thạch?”
“Đúng vậy.”
“Nô gia không biết nhiều chữ, xưa nay luôn kính trọng người đọc sách, hôm nay có thể giúp được chư vị công tử cũng là duyên phận. Nói đến cũng khéo, hôm nay có người gửi cho ta một phong thư, ta xem không hiểu, thỉnh chư vị công tử giúp ta xem xem.”
“Có thể giúp được Dư phu nhân là phúc ba đời của bọn ta.”
Sấu Hầu Nhi người gầy nhưng lại lanh mồm lanh miệng, những người khác chỉ có thể phụ họa, trơ mắt nhìn hắn ta được Dư phu nhân xinh đẹp quyến rũ dẫn qua hậu viện một mình.
Dư phu nhân đi rồi nhưng Dư tiểu thư vẫn còn ở đây, những người khác lại tụ tập đến trước mặt Dư tiểu thư, trò chuyện cùng nàng ta.
Miệng Dư tiểu thư chu ra, nói chuyện ríu rít, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Trò chuyện được mấy câu, Dư tiểu thư hỏi bọn họ: “Các ngươi giỏi văn giỏi viết, đa tài đa nghệ, nhưng có biết vẽ tranh không?”
Rất nhanh đã người nói biết, cầm kỳ thư họa, thư viện đều sẽ dạy hết.
Dư tiểu thư lại nói: “Vậy có thể thỉnh các vị vẽ giúp ta một bức chân dung nhỏ được không?”
“Đương nhiên!” Mấy người đồng thanh nói, sợ mình chậm hơn người khác.
Chẳng bao lâu, mấy người bắt đầu tranh cãi xem ai vẽ đẹp hơn, Dư tiểu thư thấy vậy nói: “Hay là các ngươi mỗi người vẽ cho ta một bức chân dung, để ta bình xem ai vẽ đẹp hơn.”
Mọi người đều đồng ý với ý kiến này, đi theo Dư tiểu thư tới hậu viện, tiền sảnh chỉ còn lại một mình Trần Huyền Hiêu.
Lão thái thái mở cửa lúc đầu dẫn bọn họ đi vào hỏi hắn: “Sao ngươi không đi vẽ?”
Trần Huyền Hiêu lắc đầu: “Ta không giỏi vẽ người, chỉ biết vẽ sơn thủy.”
“Ra vậy, vậy ngươi cứ đợi ở đây một lát.”
Trần Huyền Hiêu lại lắc đầu: “Sợ là không được, con người có ba việc gấp, xin hãy dẫn ta đi nhà xí trong trạch một chuyến.”
Trần Huyền Hiêu ôm bụng nói, lão thái thái liền dẫn hắn đi nhà xí.
Vừa vào nhà xí, Trần Huyền Hiêu vội vàng lấy hồ lô rượu lớn bên hông xuống, đổ hết rượu bên trong ra rồi tiểu vào.
Ở rừng núi hoang vắng này lại gặp mỹ nhân, nhìn thế nào cũng thấy không ổn. Hắn nhớ đến lời thầy Chúc chỉ bảo, nước tiểu của đồng tử có thể khắc chế yêu tà, chờ hắn thử cái là biết bọn họ là người hay là yêu ngay.
Trần Huyền Hiêu xách hồ lô đi ra, lão thái thái vẫn đợi ở bên ngoài. Hắn nhìn xung quanh, nhân lúc không ai thấy, đột nhiên đổ nước tiểu đồng tử trong hồ lô xuống chân lão thái thái trước mặt.
Vào khoảnh khắc nước tiểu đồng tử chạm vào chân lão thái thái, một luồng khói xanh toát ra từ chân bà ta, sau đó biến thành hai cái chân cóc.
“Ngươi!” Lão thái thái không tài nào lường được hành động này của hắn, sắc mặt thoắt cái thay đổi, lập tức vươn tay tóm lấy tay hắn. Tay Trần Huyền Hiêu run rẩy kịch liệt, hắn không màng tới chuyện gì khác nữa, vội vàng đổ toàn bộ nước tiểu đồng tử còn lại lên người bà ta.
Bị dính nước tiểu đồng tử, lão thái thái hiện ra nguyên hình, là một con cóc ghẻ lớn bằng bàn tay, thân mang kịch độc. Sợ nó sẽ biến trở lại, Trần Huyền Hiêu lập tức dùng hồ lô gõ mạnh lên đầu nó hai cái, gõ đến khi nó ngất xong mới yên tâm rời đi.
Trần Huyền Hiêu lặng lẽ tránh né nha hoàn trong viện, chậm rãi đi đến phòng Dư phu nhân.
Khi hắn đến nơi, Sấu Hầu Nhi kia đang cầm một phong thư để xem, gương mặt gầy gò của hắn ta đỏ như mông khỉ, nói chuyện cũng lắp bắp: “Đây… Đây…”
Đây là lần đầu tiên Trần Huyền Hiêu thấy Sấu Hầu Nhi xưa nay luôn mồm luôn miệng, bây giờ lại ăn nói lắp bắp như vậy, thế nên hắn không khỏi tò mò trong thư viết cái gì.
“Sao vậy? Công tử không biết những chữ trên đó sao?” Dư phu nhân hỏi Sấu Hầu Nhi.
“Biết thì biết, chỉ là thư, bức thư này quá hoang đường, ta không đọc được.”
“Sao lại hoang đường?” Dư phu nhân không hiểu được nên hỏi, bà ta vừa hỏi, vừa sáp đến bên cạnh Sấu Hầu Nhi để nhìn, mùi son phấn thơm ngào ngạt làm mặt Sấu Hầu Nhi càng đỏ hơn, đùi không khỏi kẹp lại như đang che giấu gì đó.
Sấu Hầu Nhi không biết nên giải thích như thế nào, Dư phu nhân lại nói: “Ngươi không đọc ra thì sao ta biết rốt cuộc là hoang đường như thế nào? Đọc đi, ta sẽ không trách ngươi đâu.”
“Là phu nhân nói đấy nhé.” Sấu Hầu Nhi nhìn giai nhân má hồng trước mặt, hắn ta nuốt nước miếng, sau đó mở miệng đọc: “Giữa tháng ba, gió thổi nhẹ, thấy một tiên nữ trong núi Ngọc Phong. Dáng dấp yểu điệu, da thịt nõn nà, lả lướt mà đầy lẳng lơ. Lòng này ngứa ngáy, ruột gan run run, cầu xin phu nhân giúp đỡ. Đầu óc ta sao mà choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, dương vật cứng lên như bị bệnh. Phu nhân, phu nhân xin người thương xót mà phát lòng tốt chữa đầu giúp ta, làm ướt miệng cho ta, sau đó giúp ta liếm côn thịt dài cứng rắn…”
Sấu Hầu Nhi cố nén ngượng ngùng mà đọc ra, mắt đảo láo liên không ngừng, muốn nom biểu cảm của Dư phu nhân thế nào nhưng lại không dám, mãi đến khi đọc xong mới dám nhìn về phía bà ta, còn không quên giải thích: “Trong thư thật sự viết như vậy…”
Lời còn chưa dứt, Dư phu nhân đột nhiên sáp tới hôn lên khóe môi hắn ta, hôn vào chính giữa môi, Sấu Hầu Nhi lập tức sững sờ tại chỗ.
“Làm ướt thế này được không?”
Sấu Hầu Nhi gật đầu lia lịa.
“Thế đã đủ chưa?”
Sấu Hầu Nhi lắc đầu, Dư phu nhân lại hôn lên, lần này Sấu Hầu Nhi không sững sờ nữa, hắn ta ôm chặt lấy người, cùng bà ta triền miên.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Sấu Hầu Nhi đang trầm luân trong ôn nhu hương, hoàn toàn không hề nhận ra bức thư này có gì không ổn. Trần Huyền Hiêu ở ngoài cửa lại thấy rõ ràng, đây rõ ràng là thủ đoạn của yêu tinh dùng để mê hoặc hắn ta, không may là nước tiểu đồng tử vừa nãy đã dùng hết mất tiêu, lúc này hắn nhất thời tiểu không ra, chỉ có thể để bọn họ tự tiểu tự cứu mình.
Chỉ là nhìn bộ dạng này của Sấu Hầu Nhi, Trần Huyền Hiêu biết không trông cậy được vào hắn ta có thể tự cứu mình, vì thế trong lúc bọn họ từ môi chạm môi chuyển sang mút gậy, hắn đã lặng lẽ rời đi. Hắn đi tìm những người khác, xem thử tình hình bên chỗ bọn họ thế nào, bên đó có nhiều người như vậy, có lẽ sẽ san ra được một ít nước tiểu đồng tử để cứu Sấu Hầu Nhi.

Bình luận

Để lại bình luận