Chương 277

Cứ coi như vào lúc đó cô không tỉnh táo.
Trình Hiểu Lễ dứt khoát chất hết chăn lên người cô, hào phóng lộ ra thân thể của mình: “Bằng không, em cũng chụp anh là được rồi, muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu, sau này nếu em muốn uy hϊếp anh, lập tức đem ảnh khỏa thân của anh ra uy hϊếp, được không?”
Tạ Thu Thủy ngẩn người: “Thật sao?”
Trình Hiểu Lễ nằm thẳng, hai tay xếp trước ngực: “Thật, chụp đi.”
Tạ Thu Thủy bị gợi lên hứng thú, vội vàng mặc một bộ quần áo vào, tìm điện thoại mở rồi camera ra.
Nhưng vừa mới chỉa thẳng điện thoại vào thân thể Trình Hiểu Lễ, cô lại đỏ mặt quay đầu: “Anh anh anh anh, chỗ đó của anh…”
Cô chưa chạm vào nó!
Trình Hiểu Lễ vẫn thản nhiên như trước: “Buổi sáng khí huyết dâng trào.”
Không chụp thì quá uổng phí.
Tạ Thu Thủy cầm điện thoại di động lên, nửa nhắm nửa mở, quay về phía anh trai nằm trên giường chụp liên tục.
Trình Hiểu Lễ thấy cô chụp vui vẻ như vậy, lại tiếp tục trêu chọc cô: “Có muốn anh tự thủ da^ʍ một lúc hay không, như thế thì em quay video cũng có nội dung.”
Tạ Thu Thủy: ?
Chơi lớn như vậy sao?
Cô gật đầu.
Trình Hiểu Lễ đặt tay lên dươиɠ ѵậŧ của mình, không hề che dấu một chút nào.
Tạ Thu Thủy vừa cầm điện thoại chụp, vừa che mắt.
“Tiểu Thủy, gọi chồng…”
Anh bắt đầu yêu cầu.
Nếu đã chơi lớn như vậy, Tạ Thu Thủy đương nhiên thỏa mãn anh một yêu cầu nho nhỏ đó, nói: “Chồng.”
“Tiểu Thủy…”
Anh ta bắt đầu thở hổn hển.
Đúng lúc hai người đang hưng phấn, cửa bỗng nhiên soạt một tiếng rồi bị mở ra.
Tạ Thu Thủy đứng bên cạnh giường, vừa lúc che lại được vị trí quan trọng của Trình Hiểu Lễ, nhưng động tác và biểu cảm của Trình Hiểu Lễ cũng không kịp thu lại, người đó trực tiếp đẩy cửa xông vào nhìn thấy toàn bộ.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy mẹ chồng vừa đi vào còn chưa rõ tình huống.
Trình Hiểu Lễ dùng tốc độ nhanh nhất, vội vàng kéo chăn quấn lấy mình.
Cho dù biết cha mẹ ở nước ngoài rất cởi mở, nhưng lúc này Trình Hiểu Lễ hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Lần đầu tiên trong đời anh ta quẫn bách như thế trước mặt Tạ Thu Thủy.
Anh ta khϊếp sợ nói: “Mẹ! Sao mẹ không gõ cửa!!”
Mẹ Trình cũng bị dọa sợ.
Bà ấy đứng yên tại chỗ: “Mẹ … Mẹ đi nhầm phòng à?”
Tạ Thu Thủy ngơ ngác gật đầu: “A.”
Mẹ Trình đột nhiên giơ hai tay lên, ánh mắt trống rỗng, vịn bên tường: “Lớn tuổi rồi, đυ.c thủy tinh thể, mắt mù, mẹ chưa hề nhìn thấy cái gì hết…”
Vừa nói vừa sờ soạng bước ra khỏi phòng.
Nhân tiện trở tay đóng cửa phòng lại.
Không khí yên tĩnh mấy giây.
Tạ Thu Thủy buông điện thoại xuống, thật dè dặt hỏi: “Trình Hiểu Lễ, có phải anh… anh bị liệt dương rồi không?”
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha

Bình luận

Để lại bình luận