Chương 28

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 28

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Thú Nhận Tỉnh Táo Và Nụ Hôn Chủ Động

Tay Lương Sở Uyên run lên, sợi mì tuột khỏi đũa. Anh gắp lại lần nữa, quay đầu nhìn cô. Em dậy rồi à? Anh đang nấu mì.

“Thơm quá.” Tô Yểu cổ vũ, “Dạo này em đang thèm mì ăn liền, có cần em chiên thêm quả trứng không?”

Lương Sở Uyên ngẩng mặt lên. Được thôi.

Quá trình ăn mì diễn ra trong im lặng đến lạ thường. Buông đũa, Tô Yểu húp nốt ngụm canh cuối cùng, nói với Lương Sở Uyên: “Anh đợi em một lát.”

Lương Sở Uyên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng cô chui vào phòng khách. Tô Yểu chỉ mất năm phút đã quay ra, trên tay còn xách theo túi xách. “Em phải về nhà đây, người toàn mùi rượu, khó chịu quá.”

Lương Sở Uyên chớp mắt. Để anh đưa em về.

“Không cần đâu, cũng không xa lắm.” Tô Yểu nói mà không hề quay đầu lại. Lương Sở Uyên nhìn cô đang đi giày, cũng định lấy giày đi theo. Tô Yểu giữ cổ tay anh lại. “Thật sự không cần mà, gần lắm.”

Không đợi Lương Sở Uyên kịp có suy nghĩ gì, cô lại nói: “Trước khi em đi, anh không định đòi lại nụ hôn thứ hai hôm qua sao?” Thiệt cho cô vừa rồi còn cố đi đánh răng.

Lương Sở Uyên: Em nhớ à?

Tô Yểu dùng ngón tay xoay xoay bên tai, “Lúc ăn mì em nghe được hết đấy.” Anh cứ luôn nghĩ có phải cô đã quên hay không, trời mới biết cô phải nhịn cười vất vả thế nào.

Lương Sở Uyên: Vậy sao lúc đó em không nói?

Thấy Lương Sở Uyên còn đang ngây người, Tô Yểu suy nghĩ hai giây, quyết định cô còn nợ anh một lần chủ động. Cô hôn nhẹ lên khóe miệng Lương Sở Uyên. “Em không quên.” Cô vẫy vẫy tay, “Em đi đây, hẹn gặp lại.”

Ghi chú của người edit: Thực ra có 1 chương phiên ngoại H nằm giữa 2 chương này. Hoặc là tôi sẽ để hẳn sang phần phiên ngoại ở cuối truyện. Mọi người thấy sao???

Lúc đi đến dưới lầu chung cư, Tô Yểu nhận được một tin nhắn. Lương Sở Uyên nói, khăn quàng cổ của cô còn ở nhà anh. Tô Yểu cười trả lời: Vậy thì anh mang qua cho em đi. Khăn quàng cổ là cô cố ý để quên. So với suy nghĩ của cô, Lương Sở Uyên còn dè dặt và ngại ngùng hơn một chút, có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành của anh quá đơn thuần. Cô không rành về chuyện này lắm, chỉ biết anh sống ở nước F từ nhỏ, được giáo dục khép kín, ít tiếp xúc với người khác, mãi đến mấy tháng trước mới trở về. Tô Yểu nghĩ, nếu để anh trực tiếp đưa cô về nhà, hai người có thể sẽ giống như lúc ăn mì, lúng túng đến mức không biết nói gì. Từ khu đông đi đến khu tây mất khoảng mười lăm phút, chắc là đủ để Lương Sở Uyên bình tĩnh lại chứ?

Bước ra khỏi thang máy, Tô Yểu cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, tiếng lạch cạch vang lên, vậy mà cửa lại tự động mở ra một cách thần kỳ. Có người? Tô Yểu nhất thời căng thẳng. Cho đến khi một người phụ nữ bước ra, “Về rồi à?”

“…” Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Tô Yểu đổi giày bước vào nhà, Mộc Vi cứ lẽo đẽo theo sau lải nhải không ngừng. “Hôm qua sao con không về ngủ? Gọi điện thoại cũng không nghe.” “Uống rượu à? Uống với ai? Nam hay nữ?” “Người thế nào? Có phải người Ôn Thành không?”

Tô Yểu dùng sức mở cửa phòng, ngắt lời bà: “Mẹ!”
Mộc Vi vội dừng bước: “Sao, con còn không cho mẹ hỏi à?”

“Không phải,” Tô Yểu mỉm cười, “Con muốn thay quần áo.”

Đóng cửa lại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh. Tô Yểu đau đầu cởi bỏ bộ đồ trên người, vừa ngửi đã thấy toàn mùi rượu. Cô ghét bỏ ném quần áo bẩn vào giỏ, rồi loay hoay tìm đồ sạch thì phát hiện phòng đã được dọn dẹp. Bộ đồ định mặc không thấy đâu, cô đành chọn đại một bộ áo dài tay màu lục đậm phối với quần ống rộng màu hồng nhạt, đứng trước gương ngắm nghía thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận