Chương 28

Sau khi để lại một mảng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn trên mặt thiếu gia, Nịnh Bảo xoay người lại để hậu huyệt của mình vào miệng thiếu gia, sau đó cậu lại nằm xuống, cởi cúc quần của thiếu gia.
Côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vốn đã cứng, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra, Nịnh Bảo bắt đầu làm trò trước mặt người đàn ông kia, cậu lè lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, sau đó lại cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bắt đầu ăn côn ŧᏂịŧ của thiếu gia trước mặt anh ta.
“Ưm… côn ŧᏂịŧ của thiếu gia… ngon quá…” Nịnh Bảo vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếʍ qua liếʍ lại trên côn ŧᏂịŧ, trông ngon lành như đang liếʍ kẹo mυ”ŧ.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Ôn Hạo càng trở nên thâm thúy, bên ngoài hắn đã bao nuôi vô số tình nhân, nhưng hắn chưa bao giờ thấy một người dâʍ đãиɠ như Nịnh Bảo này.
Ôn Thời Kình thấy anh trai mình lúc nào cũng nhìn chằm chằm Nịnh Bảo, anh vội vàng ôm lấy Nịnh Bảo, chiếm hữu du͙© vọиɠ trong l*иg ngực, sau đó cảnh giác nhìn anh trai nói: “Tốt hơn hết anh đừng mơ tưởng đến em ấy.”
“Ưm … Thiếu gia, Nịnh Bảo còn muốn ăn côn ŧᏂịŧ …” Ninh Bảo đang ăn hăng hái thì đột nhiên bị bế lên, không thể ăn được côn ŧᏂịŧ thơm ngon.
Sau khi Ôn Thời Kình cảnh cáo anh trai của mình xong, anh ta xoay người Nịnh Bảo lại, ôm lấy eo Nịnh Bảo rồi để cậu quay người lại liếʍ côn ŧᏂịŧ của mình, để cậu cũng có thể liếʍ tiểu huyệt và hậu huyệt của Nịnh Bảo.
Ôn Thời Kình cúi đầu vào giữa hai chân Nịnh Bảo, đột nhiên hút dâʍ ɖị©ɧ của Nịnh Bảo.
“A … ư …” Nịnh Bảo muốn rêи ɾỉ, nhưng côn ŧᏂịŧ của thiếu gia vẫn trong miệng, cậu không thể kêu ra tiếng.
Ôn Thời Kình dùng đầu lưỡi liếʍ tiểu huyệt gợi cảm của Nịnh Bảo, liếʍ vào vách thịt mềm mại bên trong, sau đó cắи ʍút̼ âʍ ѵậŧ của Nịnh Bảo hai cái.
Sau khi đã liếʍ xong tiểu huyệt thì cũng không thể bỏ qua hậu huyệt, đầu lưỡi của Ôn Thời Kình lướt mạnh trên những nếp uốn của hậu huyệt.
Hậu huyệt của Nịnh Bảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột nhiên co rút lại, càng khép chặt hơn, hậu huyệt màu hồng phấn rất đáng yêu, giống như một bông hoa đang chớm nở, chờ ai đó tới mở từng cánh từng cánh hoa ra.
Ôn Thời Kình đột nhiên đâm lưỡi vào hậu huyệt của Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo buông côn ŧᏂịŧ to lớn trong miệng ra, ngẩng đầu rêи ɾỉ: “A … thiếu gia … dùng đầu lưỡi thao vào hậu huyệt của Nịnh Bảo, ưʍ…”
Nịnh Bảo rất hưng phấn khi thiếu gia dùng lưỡi thao hậu huyệt của mình, ngay sau khi hậu huyệt vừa khép lại, liền kẹp chặt lấy đầu lưỡi của thiếu gia.
Lưỡi của Ôn Thời Kình bị hậu huyệt của Nịnh Bảo kẹp chặt, không thể di chuyển được, không thể rút ra cũng không thể đâm vào.
Ôn Thời Kình hơi điều chỉnh tư thế: “Nịnh Bảo, thả lỏng một chút.”
Nịnh Bảo ngoan ngoãn, thả lỏng hậu huyệt, để đầu lưỡi của thiếu gia rút ra.
Nhưng sau khi cậu thả lỏng thì thiếu gia cũng không rút lưỡi ra mà còn đâm vào sâu hơn.
Thiếu gia còn khéo léo dùng lưỡi của mình để tìm điểm nhạy cảm trong hậu huyệt của cậu, sau đó dùng lưỡi để kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm đó.
Thân thể của Nịnh Bảo run rẩy một cách thoải mái: “Ô … thiếu gia … đừng vào nữa… ưm … không …”
Thật sự quá sướиɠ, Nịnh Bảo thất thần một lúc, sau đó gục xuống, thậm chí còn không ăn hết được côn ŧᏂịŧ.
Ôn Thời Kình rút lưỡi của mình ra, xoay người của Nịnh Bảo về vị trí cũ.
Nhân lúc Nịnh Bảo đang thất thần, anh trực tiếp để côn ŧᏂịŧ tiến vào.
“A … thiếu gia …” Nịnh Bảo dựa vào người thiếu gia yếu ớt rêи ɾỉ, đôi chân mảnh khảnh ôm lấy eo thiếu gia, tiểu huyệt hồng nhuận ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia.
Hai người đi từ ghế sô pha trong phòng khách, đến bàn cà phê bên cạnh, cuối cùng là đến tấm thảm, côn ŧᏂịŧ của Ôn Thời Kình thao mạnh vào tiểu huyệt của Nịnh Bảo, lần nào cũng đi vào chỗ sâu nhất.
Thậm chí Nịnh Bảo còn không có sức để đứng, cậu chỉ có thể nằm ở trên thảm, để thiếu gia tách hai chân ra, thao cậu thật mạnh.
Thỉnh thoảng Nịnh Bảo sẽ nhìn sang tình địch của mình để xem phản ứng của người kia như thế nào, nhưng cậu lại thấy tình địch của mình dường như không hề ghét mình, mà còn nhìn cậu với ánh mắt khao khát.
Ngay khi Nịnh Bảo đang tò mò vì sao tình địch của mình lại lộ ra ánh mắt như vậy thì thiếu gia phát hiện cậu đang nhìn trộm tình địch của mình, anh tức giận thao cậu thật mạnh: “Nịnh Bảo, em còn không tập trung làm chuyện này, có phải em muốn anh thao chết em?”
Nịnh Bảo vội vàng cầu xin: “Không … Thiếu gia, nhẹ một chút … Nịnh Bảo sắp hỏng rồi…”

Bình luận

Để lại bình luận