Chương 28

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 28

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Kẻ Săn Mồi
Cô giáo đồng nghiệp thấy gã hiệu phó thì vội kiếm cớ: “A, phó hiệu trưởng đến sớm. Tôi… tôi vào lớp trước đây!”
“Tôi cũng đi.” Tưởng Hân vội vàng đi theo.
“Này, cô Tưởng, đi đâu mà vội!” Phan Phú đột ngột vươn bàn tay béo múp, tóm lấy cổ tay cô.
“Buông ra!” Tưởng Hân kinh hãi giật mạnh tay lại, lùi về sau, cảm giác ghê tởm dâng lên cuống họng. “Ông làm gì đấy?”
Gã cười hề hề, không hề tức giận. “Kích động thế làm gì. Cô Tưởng, cô còn chưa biết à? Tiền lương cô được tăng tháng này, là trích từ lương của tôi ra đấy. Cô không định nói một tiếng cảm ơn tôi sao?”
“Ông…” Tưởng Hân run lên vì tức giận. “Ông đây là đang dùng tiền uy hiếp tôi? Ông mà còn đụng vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ từ chức!”
Gã bỗng cười phá lên. “Báo cảnh sát? Cô Tưởng ngây thơ quá. Cô lấy tư cách gì mà báo? Còn từ chức? Cô cứ việc. Cô mà bỏ đi, đám trẻ câm điếc kia ai dạy? Để chúng nó cả đời không biết chữ, ra đường đi ăn xin à?”
Từng lời nói của gã như những mũi dao đâm vào cô. Gã biết rõ điểm yếu của cô. Đúng lúc đó, cô thấy bóng hiệu trưởng Mã từ xa, Tưởng Hân không nói thêm lời nào, quay đầu chạy thẳng về lớp học của mình.

Tại văn phòng khoa Toán, Đại học Takisi.
“Giáo sư Kỷ, tuần tới trường ta có triển lãm tranh của Trạch Thành đấy,” một giáo sư đồng nghiệp nói. “Chính là cựu sinh viên trường mình, giờ là hoạ sĩ nổi tiếng. Hiệu trưởng muốn mời cậu ta về.”
Kỷ Thừa đang lật tài liệu, nghe đến cái tên “Trạch Thành” thì khựng lại.
“Cậu đi trước đi.” Anh nói, gấp tài liệu lại. “Tôi phải đi đón bạn gái tan học.”
Cả văn phòng lập tức xôn xao.
“Trời! Giáo sư Kỷ có bạn gái?” “Bạn gái tan học? Chẳng lẽ là sinh viên trường mình?” “Tôi nghe nói là học sinh cấp ba đấy!”
Kỷ Thừa nhếch mép. “Cô ấy là giáo viên.” Anh cầm lấy áo khoác, giọng nói có phần tự hào. “Dạy ngôn ngữ ký hiệu cho trẻ em đặc biệt.”
“Thật à? Khi nào giới thiệu cho anh em một bữa đi!”
Kỷ Thừa ra khỏi cửa, tiếng xì xào vẫn vang lên sau lưng: “Hôm qua tôi thấy rồi. Một cô bé nhỏ xíu, đáng yêu cực kỳ. Đứng với giáo sư Kỷ, còn chưa cao đến vai anh ấy nữa!”

Tưởng Hân thu dọn đồ đạc, chuông tan học vừa reo là cô vơ vội túi xách, lao ra khỏi cổng trường. Cô sợ gã Phan Phú kia sẽ lại chặn đường mình.
Cô đang vội vã qua đường, thì đột nhiên, một vòng tay rắn chắc quen thuộc siết lấy eo cô từ phía sau, nhấc bổng cô lên.
“A!”
“Em chạy đi đâu thế?” Giọng nói trầm khàn của Kỷ Thừa vang lên bên tai, cùng lúc, một cảm giác nhói đau ập đến khi anh ta cắn nhẹ vào vành tai cô. “Làm chuyện gì xấu à?”
Tưởng Hân thở phào, hóa ra là anh. Cảm giác an toàn vừa dâng lên thì lập tức bị sự chiếm hữu của anh ta dập tắt.
“Hay là,” anh ta siết chặt eo cô hơn, “Em biết anh đến đón nên cố tình chạy trốn anh?”
“Không, em không có!” Cô chột dạ, liếc nhìn về phía cổng trường, sợ hãi gã béo kia nhìn thấy.
“Vậy sao lại chạy?”
“Em… em định đi chợ mua thịt bò! Dạo này thịt bò ngon ít lắm, em phải đi nhanh!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận